Ay cha, dạo này mấy vụ của Tiểu Dương và Tiểu Thiên làm anh đây mất hết đất diễn, bây giờ Minh Hạo Thần siêu đẹp trai đã lên sàn đây mấy cưng *nháy mắt* (Thần Chém *giật giật khóe môi*: Hy vọng mình không chọn nhầm người trong chương này...)
Chương ngoại truyện này tái hiện thời gian trinh chiến của Minh Hạo Thần và Nahi Sawaki, chủ ngôi là anh chàng "hám gái" kia ạ.
-------------------------
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, tên Tiểu Trung này, đúng là không hổ danh "bà tám", giới thiệu sơ về trường thôi mà "ăn" hết ba tiếng đồng hồ vàng bạc của tôi, chậc chậc, chắc phải nhắn tin cho mấy em tôi mới quen để bỏ hẹn vậy. Đảo mắt qua chỗ hai anh em nhà Sawaki, và ánh mắt tôi dán lên người cô em gái kia. Ừm...hình như cô ấy tên Nahi thì phải... Gọi thế nào ta? Nahi chan chắc cũng được nhỉ, hehee.
Vừa đúng lúc thấy tên Kuruo kia cự tuyệt cô em gái, tôi chớp thời cơ làm vị cứu tinh kéo Nahi ra ngoài, mặc cho sự dãy giụa của cô ấy. Dù sao Nahi mới có mười bốn tuổi, bằng tuổi Tiểu Du thì phải, nhưng làm sao mà đánh được tên con trai mười sáu chứ.
Vừa đi ra cổng trường, Nahi liền hét thẳng vào mặt tôi.
- Anh muốn chết phải không???
- Em còn sống thì sao anh chết được. - Tôi cười châm chọc.
- Anh đúng là không biết sống chết! Vậy tôi cho anh toại nguyện! - Nahi gằn giọng rồi chớp mắt lao thẳng vào tôi. Đáy mắt tôi hiện lên tia thú vị, đây là cô gái duy nhất (trừ mấy bà già ghê gớm trong Special) khiến tôi muốn quan tâm.
Tôi nhìn ra đường đá của Nahi và dễ dàng chặn bằng một tay. Nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt, tôi cười thầm, chắc là đang cáu lắm đấy. Một chân kia lao vụt lên, và ngay lập tức bị tôi khóa lại bằng chân trái. Hai tay của Nahi cũng bị tôi tóm chặt. Hiện tại là cả cơ thể nhỏ nhắn đang cố chống cự trên cơ thể tôi.
- Thế nào? Còn chiêu gì nữa không tiểu thư? - Tôi cười đểu, phả hơi nhẹ vào tai Nahi, đúng là lời đồn về Song Hành Huyết Quỷ không sai, cô gái này đấm đá rất điêu luyện, nhưng chắc còn dựa nhiều vào anh hai nên không phát huy được hết khả năng.
- Anh....mau thả tôi ra!!!! - Nhỏ hét ầm lên. Ô hay nhở, thế ra tôi làm kẻ xấu à? Chính Nahi gây sự trước mà còn kêu.... =.=
- Yên tâm đi, anh sẽ thả nhưng có thể bắt em bất cứ lúc nào. - Tôi nhún vai, và lới lỏng tay chân, ngay lập tức nhỏ nhảy vụt ra nhưng lại ngã khụy xuống.
- Gì đây??? Sức của tôi đều bị điểm huyệt hết rồi??? Tên kia....Anh làm cái gì vậy hả????
Tôi bật cười ha hả trước sự xù lông của con mèo nhỏ đằng trước, coi bộ học mấy cái vớ vẩn này từ Tiểu Trung cũng có tác dụng ấy nhỉ. Nhẹ nhàng đi tới, nhấc bổng nhỏ lên.
- Đi chơi với anh. Im lặng là đồng ý, lên tiếng là đồng tình, thanh minh là thú nhận. Vậy nhé, ra xe anh đi!
- Hả??????
- Vậy là em đồng tình rồi nhé!
Tôi cười đểu mặc cho Nahi tức đến đỏ lừ mặt, ton ton bế nhỏ ra con BWN to tướng đen bóng đứng chình ình ở trong nhà xe của Special. Let'go!!!!
---------------------
- Đến đây làm quái gì vậy??? - Nahi nhăn nhó mặt nhìn bờ biển trước mắt.
- Giết thời gian.
- Tôi về đây.
- Ấy ấy...anh đùa xíu thôi mà. - Tôi cười giả lả, đưa tay kéo Nahi đi, mặc kệ cô bé này đang nhăn nhó mặt lại. Dễ thương thật đấy! (ta đã biết, tên này cuồng loli)
- Tôi muốn về với anh hai!!!!!
- Em mất hết công lực rồi, không thể chạy nữa đâu.
-.......- Cứng họng.
Tâm trạng tôi khá thoải mái khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của Nahi, cô bé nhăn nhó mặt lại mặc cho tôi kéo vào biệt thự riêng.
- Giờ anh muốn sao? - Nahi khoanh tay trước ngực hất hàm.
- Uống nước đi, làm gì mà căng thế. - Tôi đẩy ly nước cam về phía nhỏ, khóe môi nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mĩ.
- Trả lời. - Nhỏ lừ mắt, nhưng vẫn uống nước ngon lành.
- Hẹn hò với anh.
Phụt!!!!
Á da, bất ngờ thật đấy, chiếc áo sơ mi trắng hàng hiệu của tôi được nhuộm một màu vàng tươi từ chất lỏng vừa tuôn ra bởi khuôn miệng xinh xắn kia.
- Hừ, ngu ngốc. Do anh tự chuốc lấy.
Nhìn gương mặt chẳng có tý thiện cảm gì dành cho mình, nụ cười của tôi càng thú vị hơn. Thứ gì luôn cố chống cự tôi, tôi sẽ chiếm lấy bằng mọi giá (cái này là học từ tên Boss chết tiệt đó).
Tôi nhẹ nhàng đi đến, đưa hai ngón tay nhấc nhẹ cằm Nahi lên, cất giọng.
- Em không có quyền từ chối.
- Anh cũng không có quyền yêu cầu tôi. - Nhỏ lạnh giọng cùng động tác hất tay tôi ra. Tôi nhếch môi, vuốt nhẹ bên má Nahi.
- Anh sẽ kêu người giúp em, chờ em ở bờ biển nhé.
-------------------------
Ngồi nghịch lớp sóng cứ tràn vào rồi trôi ra, bất ngờ một tiếng hét chói tai khiến tôi có chút giật mình.
- TÊN KIA!!!!!!!!!
- Ồ, em nhớ anh đến mức........
Nhưng khi quay lại thì tự nhiên tôi không thể nói hết "Ồ, em nhớ anh đến mức phải la lớn thế sao?". Nahi xuất hiện trong bộ váy trắng nhẹ tinh tế, mái tóc bay nhè nhẹ, vì là váy lộ vai đã để ra làn da trắng nõn không thể ngờ.
- Nhìn.....nhìn cái gì...... - Dường như phát hiện ra ánh mắt ngây ngốc của tôi, Nahi bất chợt đỏ mặt cúi xuống.
- À...à không....em tới đây đi. - Tôi cố nặn ra nụ cười mà mình cho là đẹp trai nhất, nhưng vẫn cảm giác rối loạn trong tâm trí.
- Anh có định đưa tôi về không????
- Bình tĩnh đi, chơi vui đã.
- Anh...... - Nahi nghiến chặt răng - Đừng mơ!!!!
Ngay lập tức nhỏ lao đến chỗ tôi đấm đá liên hồi. Dù mất đi công lực nhưng kỹ thuật thì không thể chê vào đâu. Nhưng mà.....còn non lắm cưng à.
Bộp! Phịch!
- Hờ....lỡ tay rồi.... - Tôi cười khổ nhìn Nahi ngất xỉu trong lòng. Chậc, thật dễ mất vui. Nhìn gương mặt như thiên thần nằm gọn trong vòng tay, tôi vuốt nhẹ mái tóc Nahi.
- Đáng ra một cô bé như em nên sống hạnh phúc chứ nhỉ? Sao lại chịu nhiều khổ đau thế này?
Nhẹ nhàng cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi Nahi "Lần sau, anh không dễ dàng thế đâu."
Bật máy điện thoại lên, nhắn tin cho một loạt số cùng nội dung
"Từ giờ anh không thể gặp em, anh đã có người mình yêu rồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...