Phòng Hội Học sinh hiện tại chỉ có mặt đúng mười thành viên của Special và hai học sinh mới đến của khối A. Mạc Nhất Trung vẫn thao thao bất tuyệt về Diệp Lục, tuy nhiên ánh mắt của Kuruo lại dán chặt vào Trịnh Mai Lan làm cô hơi giật người, ngoài cúi đầu cô chẳng biết làm thế nào.
- Anh hai, mình đi thôi. - Nahi khó chịu kéo tay người bên cạnh khi "buổi thuyết giáo 3 tiếng" cũng xong.
- Em đi trước đi, anh có chuyện muốn nói với chủ tịch Special. - Kuruo lạnh lùng.
- Nhưng.....
- Thôi nào thôi nào, em cũng chỉ là em gái thôi, đi ra ngoài cùng anh đi! - Không biết Minh Hạo Thần chạy sang bên đó từ lúc nào, lôi xềnh xệch Nahi ra ngoài.
- Ê ê....anh làm cái gì vậy? - Nhỏ bực mình hét lên, và ngay lập tức bị cậu vác lên vai như vác gấu bông, te te đi ra ngoài mặc cho mấy con người kia đang há hốc mồm ra mà nhìn, cứ đà này có ngày chết vì gái rồi Hạo Thần à... ==
- Vậy...cậu có chuyện gì muốn nói với tôi? - Hàn Tử Dương khoanh tay, đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn người đối diện.
- Cũng không có gì quan trọng lắm. - Kuruo nhún vai bình thản - Tôi chỉ muốn nói, tôi muốn cô ấy. - Và bàn tay cậu nhấc lên, chỉ ngay vào Tiêu Thiên Thiên.
- Hả??? - Cô vừa nghe xong xém tí sặc nước. Sắc mặt Trịnh Mai Lan cũng đen thui lại.
- Hừ, cậu nghĩ dễ dàng vậy sao? - Hàn Tử Dương nhếch môi, kéo Tiêu Thiên Thiên lại gần và cư nhiên phủ lên bờ môi mỏng như cánh anh đào kia, hôn một cách cuồng nhiệt và bá đạo, lôi cuốn đến mức đầu óc cô nàng như mụ mị đi.
- Phụ nữ...ai cũng như ai thôi. - Kuruo cười khinh bỉ, ánh mắt xẹt qua hướng Trịnh Mai Lan rồi xoay người bỏ đi, gần hai phút sau đó Hàn Tử Dương mới chịu bỏ cô gái trong tay mình ra làm cô ra sức thở như điên.
- Này này, hai cậu định coi đây là chốn không người à? - Bách Tuyết Nghiên cười nghiêng ngả.
- Ừ.
"Sốc!!"
- Các cậu...tớ muốn nói cho các cậu một chuyện. - Trịnh Mai Lan lên tiếng làm cả bọn quay lại, ánh mắt xen phần ngạc nhiên nhìn cô.
Thời gian....đang xoay về quá khứ...........
- Mấy cậu ơi, tớ được cử đi giao lưu trường Teiji ở Tokyo (em chém ạ :3 ) rồi nè!!!! - Một cô bé mười ba tuổi vừa chạy vào biệt thự sau khuôn viên Diệp Lục vừa reo lên.
- Hả????? - Cả bọn hét lên, riêng chỉ có một "cô gái" vẫn lãnh đạm uống trà không nhìn.
- Ê ê Tiểu Lan, ai cử cậu đi vậy??? - Lý Nam ngạc nhiên.
- Cô Uyên (hiệu trưởng), yêu cầu Special cử một người, tớ đi là tốt nhất, hê hê hê. - Cười man rợ.
- May quá, chúc cậu vui vẻ. - Cả đám cười cợt uống trà và nhai nhóp nhép hạt dưa và kẹo.
- Vậy là ý gì chứ??? =.=''
Ngày hôm sau, cô bé Trịnh Mai Lan thu dọn đồ đạc, bai bai các bạn iu quý rồi lên máy bay: Nước Nhật Thẳng Tiến!!!!!!
Phải đến ba ngày nhỏ mới đến được trường Teiji, đây là một ngôi trường điểm và quý tộc ở Nhật, toàn hội tụ con giới thượng lưu và có máu mặt trên thị trường cùng trí thông minh siêu đẳng. Trịnh Mai Lan vui vẻ đeo balo đi theo cô Kikira (bà cô hiệu trưởng nhưng mới ba mươi tuổi) về phòng nghỉ ngơi.
- Vì em là học sinh giao lưu nên tôi sẽ cử người đưa em đi tham quan trường và sau đó sẽ giới thiệu em cho toàn trường vào ngày mai. - Kikiri sensei nhẹ nhàng nói.
- Dạ thôi, em tự đi cũng được. - Cô bé cười khì, rồi ton ton chạy ra cửa - Xong việc em sẽ quay lại ngay.
- Ừ, cũng được. - Cô hiệu trưởng gật đầu, đầu thầm nghĩ - "Cô bé dễ thương thật, nhưng sao lại để vali ở đây mà lại đeo cả cái balo theo??"
=======
Trịnh Mai Lan hồ hởi chạy ngay ra sau khuôn viên, ngồi vắt vẻo lên ghế, cười thầm.
- Rảnh đâu mà tham với quan, ngồi ăn xong rồi vào đó cũng chưa muộn.
Và bàn tay nhanh thoăn thoắt lôi hàng tá đồ ăn quà vặt từ trong cái balo to đùng (à, hóa ra là ăn quà ==).
Viu!
"Có sát khí" - Nhỏ giật mình liền nhảy người lên cao tầm mười mét (O.O) và...BÙM!!
Cả cái ghế cùng với đống đồ ăn vặt của nhỏ tan tành thành mây khói. Trịnh Mai Lan sững sờ, may là phản xạ tốt, nhưng mà... ôi....còn đâu là đồ ăn??? (chắc chưa ai quên, bà này dù nhỏ nhưng lại đạt giải quán quân Judo hạng 80kg nhể).
Cùng lúc xuất hiện một cậu trai trạc tuổi nhỏ, mặc đúng đồ hàng hiệu hãng KTH, nhìn cực bụi, tóc lệch mái ngôi, ánh mắt hiện rõ ánh lửa tràn đầy nhiệt huyết, gương mặt siêu siêu cool. À nhưng, cái đó lại không thu hút Trịnh Mai Lan bằng đống đồ ăn không còn ra cái hình thù gì.
- Cậu...cái tên kia.....CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY???? - Nhỏ đứng trên cây nhảy xuống la ầm lên. Cậu trai đó quay lại, nhếch môi cười khẩy.
- Cậu không biết tôi?
- Mắc mớ gì tôi cần biết? - Nhỏ đanh mặt lại - Tôi bắt đền cậu, phá hỏng hết đồ ăn Tiểu Thần, Tiểu Nam cho tôi rồi đấy!!!! Đồ điên, đồ dở hơi, thần kinh, vô nhân tính, bô lô ba la.....
Cậu trai nghệt mặt ra nhìn cô gái nhỏ đang "chửi" mình xối xả
"Cậu ta...thật sự không biết mình??".
Khẽ nhếch lên đường cong nửa miệng, cậu đi tới bịt chặt miệng cô lại, nhìn thẳng mắt Trịnh Mai Lan.
- Cậu thú vị thật, cậu tên gì?
- Bỏ ra đã!!!! - Nhỏ giật phắt tay cậu trai trước mắt ra, thở hổn hển rồi nhìn chăm chăm với ánh mắt nghi ngờ và về ngay tư thế "phòng thủ" đưa hai tay bắt hình chữ X trước ngực - Có ý đồ hả?
- Hahahahaha...cậu đúng là đa nghi....- Người đối diện nhìn bộ dạng của Trịnh Mai Lan mà không nín nổi cười nghiêng ngả khiến nhỏ hơi giật mình.
"Khó tin quá, vừa nãy làm mình xém chết, giờ lại muốn làm quen. Người Nhật sao kì quá vậy???" - Đúng là mắc bệnh đa nghi mà ==.
Nhỏ nghĩ ngợi chút xíu, chắc chắn không thể để lộ tên thật, liền chém xằng.
- O....Orchid. Đúng rồi, tớ là Orchid!
Cậu trai cô nhịn cười trước vẻ mặt đầy "phòng tránh" của nhỏ,chưa có ai dám nói chuyện tự nhiên với cậu như thế này khiến tâm trạng cậu khá thoải mái, ho khụ khụ vài tiếng rồi mỉm cười.
- Chào cậu, tớ là Kuruo Sawaki, rất vui được gặp cậu, Orchid.
Tiếng gió xào xạc dưới khung cảnh đầy ánh nắng trên đôi môi của một cậu bé mười ba tuổi đang nở nụ cười tràn ngập niềm vui, đưa tay ra như đang đón chờ. Trịnh Mai Lan hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng đưa tay bắt lại.
- Tớ...cũng vậy.
Đó chính là.....lần gặp gỡ đầu tiên của Kuruo và Tiểu Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...