Xin nói thêm, Special là lớp đặc của Diệp Lục, chỉ có mười thành viên được lập ra từ những cô bé cậu bé khi sáu tuổi và nó tồn tại đến tận khi họ hoàn toàn tốt nghiệp cấp ba, vậy nên nếu ai thắc mắc vì sao Special lại có từ khi Tiêu Thiên Thiên tám tuổi thì lí do là như trên, xin hết!(ặc, mới sáu tuổi, đúng là thần)
Hàn Tử Du ta chưa nói xong, ai cho ngươi chạy vô hả??? Hây dà, các bác đừng để ý, nó yếu mà còn ra gió, gạt nó sang một bên đi, để nghe tiếp câu chuyện đang dang dở của ta ở chap 18, hè hè (Thần Chém: *khóc không ra nước mắt*)
Hiện tại là ta đang nhai chóp chép miếng bánh, và anh hai ta đang cãi nhau với bà chị có tính cách gần giống ác quỷ ngoài kia ạ!
- Hừ! Một người như cậu thì đừng mong vào Special! - Anh hai tức giận.
- Cậu đừng nghĩ mình là boss thì muốn nói gì thì nói, đồ tính đàn bà! - Chị ấy hếch mặt lên, oa oa, ta thích tính cách này, tuyệt thật đó!!
- Hix....chị ơi...chị biết không...ngày nào anh hai cũng ăn hiếp em hết á! - Ta trưng ra bộ mặt sướt mướt, nhào ra ôm bà chị mới quen. Chị ấy cũng mỉm cười ôm lấy tôi, dù mới quen nhưng ta cảm thấy thật ấm áp, nụ cười của chị cũng thật đẹp quá!!!! Thật giống mama!!
- Tiểu Du...em.....EM TÍNH LÀM PHẢN HẢ...???? - Anh hai quỷ quái của ta la lên ầm ĩ, ta cười gian quay lại bĩu môi, ô hô hô, ta từ nay đã tìm được người đối phó với anh hai rồi, thoát cảnh suốt ngày bị bắt nạt, há há há.
Cả bảy người còn lại nhìn anh em ta, khẽ thở dài "Con bé này thật nham hiểm".
- Tiêu Thiên Phong!!! Tại sao tớ không biết hả??? - Anh hai ức chế, bắt đầu lôi người khác vào.
- Đó là vì tôi thích, cậu làm gì được tôi chắc? - Chị Thiên Thiên nhún vai, bình thản nói và càng làm cho ai kia tức điên lên. Tuyệt!!! Quá tuyệt!!! Công kích đê chị dâu ơi!!!! HÚ Ú Ú!!!! (Thần Chém:*giật giật khóe môi* Nguy hiểm đẳng cấp)
- Mà nhóc này, đừng có gọi chị là chị dâu nhé! - Chị ý quay ra cười sặc mùi thuốc súng, ta bỗng thấy ớn lạnh, chị ấy không phải là người, sao biết ta nghĩ gì???? Mà.....thế này càng ngầu!!!!! (Thần Chém: Em lạy chị)
Dạ vâng, và thế là mỗi ngày ta đều nghe được tiếng cãi nhau inh tai nhức óc của hai anh chị ác ma, chẳng ai hơn ai, làm ta cũng đứng hình. Vốn dĩ ngay cả papa cũng không thể cãi lại được những lí luận chặt chẽ mà anh hai nói, vậy mà chị "dâu" (nói nhỏ) lại có thể dễ dàng phá vỡ mấy câu lí luận nhàm chán đó, ta sốc ta sốc.....và ta càng thích!
- Tiểu Du, chị có quà cho em nè! - Ôi, giọng nói này....
- Chị Thiên!!!! - Ta hứng khởi, đúng chị ấy đi cùng với anh Thiên Phong và Kiếp Nô Lệ cùng với chị Vân Anh, lần nào chị ấy sang là có quà cho ta, mà toàn là món ta thích nha!!
- Của em này, kẹo hãng Yujika nhé, mẹ chị gửi từ bên Nhật về đó! - Chị ấy cười đưa gói kẹo ra. Moa!!! Thiên đường!!!!
- Ai da, tớ không biết đâu ra một con lợn ham ăn và một con hổ lốt mèo nhỉ?
Giọng nói đầy châm biếm vang lên từ trên lầu, ta quay phắt lại.
- Anh nói cái gì????
- Ai biết! - Anh ấy cười gian nhưng cái ánh mắt đầy sát khí cứ gán trên người chị dâu. Ách....nhìn cái gì mà nhìn, biến dùm!!!!
- Đừng để ý một nam nhân có tính đàn bà em ạ, không tốt đâu. - Chị ấy dịu dàng xoa đầu ta, nhưng mà đang đấu khẩu mắt với anh hai.
- Ách xì.....sao tớ thấy lạnh quá vậy?? - Chị Vân Anh khẽ run người. Ta và Mạc Nhất Trung cùng anh Thiên Phong gật đầu, căn nhà này......càng ngày càng lạnh.
Những ngày tiếp theo càng kinh khủng hơn (vì hồi đó bọn trẻ chưa có tiền xây riêng biệt thự nên Special học tạm ở Hàn gia đó mấy bác, haizzz...ta đang thắc mắc hồi đó có thật mới 8 tuổi không mà tài năng thế??=_=)
Dạ vâng, ngày sau còn thậm tệ trên cả tệ. Anh hai ta bày đủ trò để bắt nạt chị dâu ta, mà dù sao chị dâu ta cũng chẳng kém gì con trai, nên hễ cứ gặp mặt là hai người cãi nhau chí chóe, thật không hiểu nổi họ đang nghĩ cái quái gì không biết???
Thấm thoát một năm gần trôi qua, ta lên bảy, còn mấy anh chị lên chín, nhưng mà......
- Hàn Tử Dương, mắt cậu để đi đâu thế hả????
- Mắt cậu để lên trời thì có! Cái này là phương trình bậc nhất!
- Bậc hai!
- Nhất!
- Hai!!!
Và lại là một tràng cãi nhau vì một bài toán đơn giản lớp tám của......hai đứa nhóc chín tuổi. Ta tròn mắt, hai anh chị ấy đúng là thánh, mới chín tuổi mà.....ohm mai!!!!
- Đừng có mà ra vẻ, cậu thích tớ chứ gì? - Ôi, anh hai đúng là playboy, sao lại nghĩ ra cái trò quái này? Đi tán chị dâu bằng mấy ngôn từ đó?? Lạc hậu quá rồi!!!
- Cậu nằm mơ hả? - Chị ấy cau mày.
- Thế năm ngoái 14/5 (sinh nhật Tử Dương) ai tặng cho tớ cái vòng này? - Anh hai cười gian, lôi trong cổ ra sợi dây chuyền màu bạc có hình trái tim. Ta vừa nhìn thấy suýt sặc bánh, la ầm lên.
- CÁI GÌ???? CHỊ DÂU TẶNG QUÀ CHO ANH?????
- Tiểu Du, đấy....đấy chỉ là...tình cờ...tình cờ.....- Chị ấy lắp bắp, mặt đỏ lừ. Ôi trời, lần đầu tiên ta thấy sắc thái của chị ấy như thế....SỐC!!! (bọn này có thật chưa đến 10 tuổi không đấy??)
- "Tình cờ" cơ đấy!!! - Nghe cái giọng cố tình dài ra của anh hai là biết ngay không phải, ta chết trân tại chỗ "ÔI...Chị Thiên bá đạo của ta còn đâu???"
- Tiểu Quỷ...Tiểu Quỷ!!!!
Bỗng giọng nói hớt hải của anh Phong vang vọng như cái loa làm ta xém ngã.
- Tên này.....cậu thích phá đám người ta hả? - Chị Anh đi tới nhéo vào má anh ý một cái, ta tự nhiên thấy lạnh cột sống, ực...
- Á...đau đau.......Đâu có......
- Hừ! - Chị ấy nguýt dài một cái - Sao? Định bảo Tiểu Thiên của tớ cái gì?
- Hix...cậu phũ quá....- Thiên Phong nhăn nhó rồi nói - Ba nói em về đi học ở Royal đi.
Phụt!!!!!
Ta sặc nước, nhìn lên thấy không chỉ chị Thiên mà anh hai ta cũng kích động không kém. Á khoan...anh hai ta??? Play boy???? Kích động??? Không nhìn nhầm đấy chứ????
- Ừm..... - Chị ấy gật đầu có phần chán nản.
- Tiêu Thiên Thiên, cậu đồng ý? Ai cho phép cậu đồng ý? Ai cho phép? Cậu đã là thành viên của Special rồi, cậu không được đi đâu hết! - Anh hai ta đi tới bấu chặt lấy vai chị Thiên hét lên, giọng nói đó tự nhiên ta ngẩn người ra.....đó.....là phần yếu đuối của anh hai???
Chị ấy quay mặt đi.
- Nữ....
- Hả?
- Trong lúc tớ không ở đây, cậu phải giả nữ! Không được thích bất cứ ai cho khi tớ quay lại!!!!!
Chấn động!
Cả Special và ta há hốc mồm, tròn dẹt mắt ra. Chị ấy....nói đùa hả trời??? Ohm mai...SỐC!!!!!
À nhưng, cái bất ngờ hơn là, anh hai đưa tay kéo chị ấy lại, và....phủ lên bờ môi chị Thiên nụ hôn vụng về của đứa trẻ.
- Được, tớ hứa.
Ách, mới có chín tuổi mà đã.....ôi má ơi.....
Chị Thiên dĩ nhiên vì quá bất ngờ nên ngất luôn. Và ngày hôm sau chị được đưa về nhà với tình trạng đó.
-----------------Chiều........
Ta ngồi nhai bim bim, còn anh hai vẫn uống trà, và thấy anh Phong đang đi vào với bộ dạng não nề.
- Tiểu Dương...Tiểu Du...Tớ báo với hai người tin xấu.
- Gì vậy? - Anh hai nhíu mày lại.
- Do quá bất ngờ vì cái nụ hôn của cậu...và bị chấn động tâm lí ở tuổi phát triển....Tiểu Thiên nó bị mất trí nhớ từ một năm trở lại đây......
- Cái gì????
Có thánh mới tin chị ấy mất trí với nụ hôn, nhưng mà......sự thật nó là thế....Bó tay rồi....(hư cấu vãi, mất trí vì kiss =_=)
Mà ta chẳng hiểu sao, bắt đầu từ ngày đó, anh hai mặc trang phục nữ nhưng vẫn có chút nam tính và đội tóc giả, ta còn không ngờ ảnh còn đẹp hơn cả mỹ nhân, anh ấy trở nên lạnh lùng, ít giao tiếp. Ta khẽ thở dài chán nản, chị Thiên, bao giờ chị mới trở lại đây? Từ ngày nhận tin đó, anh hai dường như không còn là một con người vui vẻ hòa nhã như xưa, trong Special chẳng ai có thể làm gì, vì Tiêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên họ rồi. Ta cũng chỉ là em gái, chuyện này chỉ có thể tùy thuộc vào anh hai.
Đến năm ta 10 tuổi, ta sang Pháp du học và không ngờ lại bắt gặp chị Thiên trong Special vào bốn năm sau. Ta vui mừng quá xá, làm đủ mọi cách để hàn gắn anh hai và chị ấy (cái vụ đặt phòng ấy ạ), mà có lẽ chị ấy cũng thích anh hai rồi thì phải. Lần đầu tiên ta cảm thấy anh hai mình thật đáng tự hào, verry good!!!!!
-----Trở về thực tại-------------
Thần Chém đã trở về đây ạ, Tử Du, giờ mi xê ra, đất diễn của ta đã trở lại, hô hô hô.
Cả nhóm trở về cũng trùng lịch với ngày thi.
- ÔI...anh kia là ai vậy? Sao lại trong Special?
- Đẹp trai quá trời.....
- Lại là học viên mới sao?? Sao lạnh lùng quá vậy??
- Ơ thế cô boss đâu??
Cả đám học viên trong Diệp Lục từ A đến C bàn tán xôn xao khi đám chín người bước vào trường. Ủa? Sao lại là chín người??
- HÀN TỬ DƯƠNG!!!!!!
Một tiếng hét chói tai làm cả trường xém bật tung, ô mai chuối, lại là cô nàng phóng thanh Tiêu Thiên Thiên.
- Thiên Thiên! Cậu đây rồi! - Hàn Tử Dương quay phắt bộ mặt lạnh lùng sang cười toe toét làm cả trường giật bắn "Móe...chói quá.......Đại boss Special....LÀ CON TRAI???"
Cô tự nhiên thấy ớn lạnh với điệu bộ của người đối diện. Nhanh chóng lấy lại "xì tin" của mình, cô hí hửng dơ một tờ thông báo giấy thi.
- Môn thể dục, nếu tớ hơn điểm cậu, cấm cậu được đeo bám tớ!
- Hả?? tại sao??? - Hàn Tử Dương trưng ra bộ mặt mèo con (ai đây vậy trời??)
"Tởm lợm quá..." Tiêu Thiên Thiên xém ngã ngửa. Làm sao cô có thể quên được chứ, từ khi cô biết cậu là con trai, cậu đã dính chặt lấy cô như keo từ lúc bên Pháp về, nên cô phải lấy cớ môn thể dục để tránh cậu ta thật xa chứ!
- Có không? - Cô gằn giọng.
- Được thôi. - Hàn Tử Dương cười đầy tự tin, và ngay sau đó cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, và đặt chúng lên bờ môi - Nhưng nếu tớ thắng, cậu phải dành cho tớ một ngày, ok?
- Cậu....được lắm!!!
Cả trường ai nấy đều há hốc mồm vì màn tỏ tềnh đầy kịch tính không chút ngượng ngùng, còn đám Special chỉ biết cười khổ rồi lóc cóc bò về kí túc xá sau khuôn viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...