Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

5: Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!

Khúc nhạc du dương do piano phát ra truyền từ dưới lên, ngoài hành lang cực kì yên tĩnh, đèn tường lập loè ánh sáng, ánh chiều tà của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ pha lê, kéo dài thành một đường thẳng.

Ô Nhạc Trừng nhìn chằm chằm cái góc kia vài giây, dưới chân lại lén lút hoạt động, giày da màu đen dẫm vào đường thẳng đó.

Ánh mặt trời này không có độ ấm, là thứ mà em thích nhất lúc còn là nhóc quỷ.

Căn phòng mà thanh niên ngồi xe lăn vừa đi vào đột nhiên truyền ra âm thanh, Ô Nhạc Trừng vội vàng rút chân lại, nắm chặt ly rượu trong tay đi tới đó.

9364 vừa nói cho em biết, thanh niên ngồi xe lăn nhìn qua dịu dàng thân thiện vừa rồi cũng là vai chính của thế giới này.

【 Chắc chắn Sở Lệ cũng ở trong căn phòng này. 】

【 Cốt truyện còn chưa bắt đầu, quan hệ giữa các vai chính cũng không tồi, trong trường hợp này, có lẽ bọn họ đều đang tụ tập lại với nhau. 】

Ô Nhạc Trừng bồi hồi ở ngoài cửa, bước chân cực kì nhẹ, em có chút tò mò hỏi: "Vậy sau này bọn họ sẽ quyết liệt sao?"

Giọng 9364 đột nhiên nặng nề hơn, 【 Chuyện này phải xem bản lĩnh của ngài như thế nào. 】

Dựa theo cốt truyện phát triển, nhóm vai chính thời niên thiếu vẫn duy trì hữu nghị, nhưng khi lục tục bước vào vòng xoáy quyền lợi, vinh quang của gia tộc, bản năng hiếu thắng và một chút hiềm khích khập khiễng khắc trong xương cốt của alpha cấp cao sẽ làm những người đó dần xa cách nhau.

Rồi sau đó tranh đoạt chức sói đầu đàn lại làm cho bọn họ đánh nhau túi bụi.

Ô Nhạc Trừng phụ trách sắm vai pháo hôi vạn người ngại chính là để góp thêm một viên gạch "hiềm khích" giữa nhóm vai chính.

Không tính là rất quan trọng, nhưng cũng là tiến trình cần phải thúc đẩy.

Nhiệm vụ này vốn rất đơn giản đối với người mới, nhưng tiền đề là vai chính không đột nhiên biến dị, 9364 nặng nề thầm nghĩ.

Ô Nhạc Trừng mang theo trọng trách, bước chân cũng nặng như chì.

Cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra trước mặt Ô Nhạc Trừng, người đàn ông không kiên nhẫn thình lình nhìn thấy Ô Nhạc Trừng đứng ở cửa, anh lập tức ngẩn người, sau đó cau mày.

Tay Sở Lệ ôm ngực dựa vào khung cửa, trong đôi mắt luôn có vẻ hung ác kia tràn đầy ý cười, "Tới tìm tôi à?"

Cửa đột nhiên mở ra làm Ô Nhạc Trừng bị doạ sợ, nhìn thấy Sở Lệ, em theo bản năng muốn chạy đi, nhưng nhớ lại lời 9364 nói, em lại vội vàng dừng bước chân, ngẩng đầu, cầm ly rượu ngốc ngốc mà đối diện với Sở Lệ.


Sở Lệ nhìn xuống nhóc beta đoan trang trước mặt, ánh mắt nóng rực mang theo tính xâm lược cực mạnh, như phải dùng ánh mắt liếm láp từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài của Ô Nhạc Trừng.

Hôm nay nhóc beta xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.

Mắt anh tối lại, khom lưng sát vào tai Ô Nhạc Trừng, hạ giọng nói: "Hôm nay em rất xinh đẹp."

Anh cao hơn Ô Nhạc Trừng rất nhiều, khom lưng cúi xuống như là có thể hoàn toàn bao phủ em.

Rất giống như đang bắt nạt em.

Ô Nhạc Trừng bị anh tới gần khiến em có chút hồi hộp, ngón tay cầm ly rượu hơi rung lên, rượu trong ly nhẹ nhàng lay động, em ngẩng đầu nở một nụ cười với Sở Lệ, ngoan ngoãn mà nói: "Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!"

Em nói xong, cái tay cầm ly rượu hơi hướng về phía trước.

Em cười quá ngọt, ngay cả cặp mắt hạnh kia cũng cong lên, làm Sở Lệ trực tiếp nhìn ngây cả người.

Cho nên khi ly rượu kia hắt lên trên người anh, biểu cảm của Sở Lệ là hoảng hốt và mờ mịt.

Đây là kiểu chúc mừng đặc biệt nào sao?

Sở Lệ tự hỏi, Ô Nhạc Trừng hất rượu xong cũng đã hoang mang rối loạn mà xoay người chạy đi, trước khi chạy còn không quên đặt ly rượu lên trên giá để đồ ở một bên.

Nhóc beta chạy rất nhanh, Sở Lệ theo bản năng mà giơ tay muốn bắt em nhưng lại không bắt được.

Phía sau lại có người đi ra, đồng thời ở phía bên kia hành lang, tóc xanh mang theo mấy alpha nhìn thấy Sở Lệ cũng chuẩn bị tới gần bên này.

Giang Diêm thấy Sở Lệ đứng chắn ở cửa, đang muốn hỏi anh đang làm gì, ánh mắt lại nhìn thấy vết ướt trước ngực Sở Lệ, anh ngoài ý muốn hỏi: "Ai làm hả?"

Sở Lệ cúi đầu nhìn quần áo không nói gì, biểu cảm còn có chút kỳ quái.

Rõ ràng là người có tính tình táo bạo, nhưng trong trường hợp quan trọng bị làm dơ đồ đặt riêng như này, anh lại không tức giận chút nào.

Giang Diêm kỳ quái mà đánh giá Sở Lệ.

"Anh Sở." Tóc xanh chạy tới, lập tức thấy được quần áo anh, kinh hãi hỏi: "Đồ


anh bị sao vậy?"

Sở Lệ liếc tóc xanh và Giang Diêm một cái, hơi nâng cằm, giọng nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ẩn trong đó là sự khoe ra, nói: "Quà sinh nhật."

Tóc xanh: "?"

Giang Diêm: "?"

Sở Lệ không thèm để ý đến mấy tên độc thân không có nhóc beta xinh đẹp đuổi theo gọi anh ơi này, anh lại cúi đầu nhìn vết rượu trên áo, thấp giọng nói thầm: "Còn hắt thành hình trái tim nữa chứ."

"Cũng đáng yêu thật."

Giang Diêm đứng cách anh gần nhất, không chỉ nghe thấy anh đang nói cái gì, đồng thời cũng thấy rõ ánh mắt của Sở Lệ, rõ ràng là chứa đầy ý cười và sự thưởng thức.

Anh kinh ngạc trợn to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Tóc xanh và mấy alpha bên cạnh cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào quần áo của Sở Lệ, ánh mắt ẩn chứa hâm mộ và ghen tị, còn có người nhỏ giọng mà nói: "Tao cũng muốn bị em ấy hắt."

"Rượu này thơm là chắc rồi."

"Hình trái tim đáng yêu quá, đáng yêu như bé cưng ấy nhỉ."

"Nếu ly rượu này có thể hắt lên mặt tao thì tốt rồi."

"Dứt khoát hắt vào miệng tao cũng được ấy chứ."

"Tao trực tiếp quỳ uống luôn kìa."

Mấy alpha này có gia cảnh to lớn, mắt cao hơn đỉnh, hiện giờ lại đang có vẻ mặt si mê, như là một đám chó đói thèm xương cốt, nước miếng trong miệng sắp nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Giang Diêm không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng theo bản năng mà lui về phía sau một bước, ánh mắt mang theo vài phần ghét bỏ.

Cái đám này bị sao vậy?




Ô Nhạc Trừng hắt rượu xong thì chạy đi, em vốn định đi xuống từ cầu thang, nhưng vừa mới đi qua em lại tinh mắt nhìn thấy đám tóc xanh.

Em biết mấy người này, biết bọn họ thường xuyên chơi bóng với Sở Lệ.

Thấy bọn họ không ngừng nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm cái gì đó, có lẽ là họ tới để bắt em, Ô Nhạc Trừng thay đổi bước chân, lại chạy trở về.

Lầu hai thật sự không có có nơi nào để trốn cả, em hoang mang mở cửa một căn phòng không có ai rồi trốn vào đó.

Phía sau lưng dựa vào cửa, Ô Nhạc Trừng lần đầu tiên làm chuyện xấu, trái tim còn đang nhảy bùm bùm, nhưng đôi mắt em lại rất sáng, em hỏi: "Nhiệm vụ của tớ thành công chưa?"

9364 trả lời: 【 Hệ thống còn chưa đánh giá. 】

Ô Nhạc Trừng cẩn thận xoa ngực, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt em nhanh chóng quét một vòng căn phòng, cuối cùng dừng ở tủ quần áo to lớn trong góc tường.

Tủ quần áo toả ra mùi gỗ nhàn nhạt, cửa tủ khép lại, ánh sáng trở nên tối tăm, Ô Nhạc Trừng ôm đầu gối ngồi ở bên trong, lông mi dài cong vút run run, rõ ràng là em vẫn còn đang hưng phấn.

9364 đột nhiên nói: 【 Ngài hoàn thành rất khá. 】

Thật ra lá gan của nhóc quỷ rất nhỏ, nó còn lo lắng Ô Nhạc Trừng sẽ không dám hắt rượu nữa kìa.

Nhưng không ngờ em còn rất quyết đoán.

Ô Nhạc Trừng nghe vậy, cười ra má lúm đồng tiền, em nằm lên cánh tay, tóc mái giữa trán hơi rũ xuống, bởi vì được khen, tai em có hơi đỏ lên một chút, em nhỏ giọng nói: "Tớ rất lợi hại mà."

Lúc em làm nhóc quỷ cũng không phải là luôn bị bắt nạt, em còn từng đánh quỷ lớn nữa đó.

"Có lẽ cậu không biết, nhưng từng có quỷ lớn bị tớ đánh đến mức kêu ngao ngao."

Giọng 9364 rất vi diệu, 【 Thật sao? 】

Ô Nhạc Trừng ừm ừm gật đầu, em cũng không nói dối.

Tủ quần áo im lặng đến đáng sợ, nhưng 9364 ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với em, cho nên Ô Nhạc Trừng cũng không cảm thấy sợ hãi, thẳng đến khi chốt cửa phát ra tiếng, một người một hệ thống đồng thời im lặng.

Ô Nhạc Trừng cảnh giác ngẩng đầu, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng cửa bị mở ra rất rõ ràng, theo sau đó là tiếng bước chân đạp lên thảm.

Ô Nhạc Trừng mím môi, rụt rụt vào trong góc, ánh mắt mang theo một chút bất an.

Em đã từng đánh quỷ lớn, nhưng em cảm thấy chắc chắn em sẽ không đánh lại Sở Lệ.


Lực tay của alpha rất mạnh, em đã từng được cảm nhận rồi, mỗi lần chỉ cần ôm chặt eo em, em động đậy một chút cũng không được.

Nóng hầm hập mà dán sát vào em, nhiệt độ cơ thể nóng đến mức làm nhóc quỷ cảm thấy trái tim em cũng sẽ bốc cháy theo.

Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng ở trước tủ.

Cửa tủ dần dần mở to ra, ánh sáng chói loá chiếu vào, rồi sau đó tối sầm lại, Ô Nhạc Trừng ngừng thở, cúi đầu nhìn chằm chằm giày da trên chân em.

"Lại chơi với tôi nữa à?"

Một bàn tay to đặt trên đỉnh đầu em, có hơi nặng nhưng không hung dữ chút nào, giọng alpha lười biếng, nghe không ra là có tức giận hay không.

Trong lòng Ô Nhạc Trừng hơi nhảy lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ngẩng lên, cẩn thận mà quan sát biểu cảm của Sở Lệ, thấy anh thật sự không tức giận, ánh mắt em sáng lên, hô: "Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!"

Em giỏi nhất là làm người khác vui vẻ.

Nhóc beta xinh đẹp ngon miệng ngồi trong góc tủ đen tuyền như một món quà được Sở Lệ tự tay mở ra.

Alpha vốn định ôm em ra lập tức thay đổi ý định, khom lưng cũng chui vào tủ.

Sở Lệ cao to, anh chui vào khiến không gian to rộng cũng trở nên hẹp hơn, Ô Nhạc Trừng bị anh ép sâu vào trong góc.

Cửa tủ bị đóng lại, không khí không hề lưu thông, khí nóng bốc hơi trên người alpha không kiêng nể gì mà tràn ngập khắp tủ.

Nhưng alpha lại không hề nhận ra, anh gắt gao nhìn chằm chằm Ô Nhạc Trừng, trong đáy mắt tối đen ẩn chứa một tia vội vàng xao động.

"Quà em tặng, tôi rất thích."

Anh vừa mở miệng, tiếng nói cũng khàn khàn.

Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn anh, muốn hỏi một chút là quà gì, nhưng alpha lại cúi người gần sát vào em, em giơ tay để lên vai Sở Lệ, lực cũng không phải là mạnh lắm, nhưng giọng em rất mềm, "Em cảm thấy hơi ngợp một chút."

Làm nhóc quỷ, em thích đuổi theo ánh mặt trời gần gũi với loài người, nhưng em lại dốt đặc cán mai về mặt tình cảm.

Em không hiểu ánh mắt đen tối khó nhịn của alpha, khi bàn tay Sở Lệ xoa cổ em, em còn chớp mắt lo lắng là Sở Lệ muốn đánh em, em cúi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, nói: "Anh à, người ta nói, dịp sinh nhật không thể đánh người khác."

Sở Lệ vùi đầu vào cổ Ô Nhạc Trừng, buồn cười ra tiếng.

Dịp sinh nhật anh cũng không muốn đánh ai cả.

Anh chỉ muốn có một nhóc bạn trai mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui