“Tối hôm qua, sau khi chia tay anh, một mình tôi theo Ninh Vũ Dị. Lúc đó, lòng tôi rối bời, không biết là mình đi theo anh ta để làm gì, nhưng lại cứ đi theo...” Khi An An nói những lời này, mắt cứ nhìn tôi với vẻ là lạ. Tôi nghĩ, có lẽ là cô ấy vì giận tôi nên mới đi theo Ninh Vũ Dị, tìm cơ hội để trút giận vào anh ta. Có thể lúc đó cô ấy không nghĩ như vậy, nhưng phản ứng bản năng là thế. Những lời kể của cô ấy sau đó đã chứng thực cho suy đoán của tôi:
“Có lẽ là anh ta đang rất vội, nên đi rất nhanh. Tôi luôn bám sát theo sau cho tới khi anh ta bước vào một tòa chung cư mà vẫn không phát hiện ra tôi. Trước đây tôi đã từng đến nhà anh ta lấy ảnh, nên biết anh ta ở trong căn hộ tầng ba của tòa nhà. Tôi không dám vào theo mà đứng ngoài nhìn qua cửa sổ nhà anh ta.
Tôi cứ đứng ngây người như thiên đường, không biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng hễ cứ nghĩ đến anh ta là lại thấy nổi giận, rất muốn tìm một kẻ thiếu may mắn nào đó để trút giận. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kẻ ấy chính là anh ta, nhưng làm thế nào để trút giận xuống anh ta thì tôi lại chưa nghĩ đến, vì vậy mà tôi cứ đứng ngây bên đường.
Khoảng một tiếng sau, đèn nhà anh ta tắt, tôi nghĩ, có lẽ anh ta đã đi ngủ, cứ tiếp tục đứng lại ở đó thì cũng chẳng có kết quả gì, nên tôi định về nhà. Nhưng, đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi thì thấy anh ta lại ra khỏi chung cư, hơn nữa còn cải trang, ăn mặc rất kì quái.
Tôi thấy anh ta lên một chiếc xe taxi, tôi cũng vội gọi một chiếc taxi khác đuổi theo, anh ta xuống xe ở phố Quán Rượu, rồi vào quán có tên là quán Tay Trái. Tôi đã định đi theo vào đó xem, nhưng lại sợ bị anh ta phát hiện, đành đứng ở ngoài đường...”
Để giúp An An thấy thoải mái hơn, tôi bèn hỏi, có ai quấy rầy cô không. Một cô gái một thân một mình đứng ở bên đường của phố Quán Rượu lúc đêm khuya như thế, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của không ít gã đàn ông bất hảo.
“Có, có mấy tên háo sắc cứ gọi tôi vào uống rượu cùng, làm tôi sợ quá phải trốn vào một góc.”
“Chờ mãi tới giữa đêm, cuối cùng thì anh ta cũng ra khỏi quán rượu rồi lên taxi về nhà. Tôi lại đi theo anh ta. Anh ta về nhà cởi bỏ những đồ cải trang rồi lại ra khỏi cửa, lần này thì anh ta không gọi taxi. Tôi lén đi theo anh ta, đi được một lúc thì biết là anh ta sẽ đi tới chỗ nào, bởi vì con đường anh ta đang đi là tới Tòa soạn Nhật Báo, khoảng mười phút sau thì tới.
Sau khi đến toà nhà, chờ khi anh ta vào thang máy rồi tôi mới dám bước vào đại sảnh và cũng không dám đi thang máy tới tầng mười ba, vì sợ bị anh ta phát hiện ra, vì vậy tới tầng thứ mười hai thì tôi ra khỏi thang máy, định đi tiếp bằng cầu thang bộ, vì nghĩ rằng chỉ có một tầng, loáng một là tới nơi ấy mà. Nhưng, đến khi tôi ra khỏi thang máy mới nhận ra rằng, cả tầng nhà đều tối đen, tôi chợt nhớ tới những chuyện về ma quỷ, thế là sợ phát run lên. Nhưng rồi cuối cùng thì tôi cũng nghiến răng dùng ánh sáng của chiếc điện thoại lên đến tầng mười ba.
Tầng mười ba cũng tối tôi sờ soạng một hồi cũng không biết Ninh Vũ Dị đang ở đâu. Sau đó thì tôi đi tới trước cửa phòng tối, rồi bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng động, tôi giật nẩy mình. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta đang rửa những tấm ảnh tống tiền mẹ tôi, nên lại thấy cơn giận dữ nổi lên và định xông vào cướp lấy phim. Nhưng, đúng khi tôi định mở cửa thì bỗng nghe thấy như có tiếng người đánh nhau trong đó. Tôi vừa gõ cửa vừa gọi tên anh ta, nhưng cửa đã khóa, làm thế nào cũng không mở được, chỉ nghe thấy anh ta kêu lên: “Cứu tôi với!” Thế là tôi chạy xuống tầng một tìm bảo vệ lên giúp...”
Những lời khai của An An hoàn toàn không cung cấp cho tôi những manh mối có giá trị nào, ngược lại càng làm cho tình hình của cô thêm bất lợi, vì từ đầu chí cuối cô không làm rõ được mục đích đi theo sau Ninh Vũ Dị là gì. Tuy nhiên những lời khai ấy cũng không hoàn toàn không có giá trị, ít nhất thì cô cũng cho chúng tôi biết tối hôm qua người chết đã cải trang kì lạ, và tới quán Tay Trái. Quán Tay Trái, đúng là một tên rất kì lạ, có lẽ chúng tôi sẽ thu được một số thông tin có liên quan đến người chết, nhưng trước hết chúng tôi cần phải tới nhà anh ta để lục soát xem đã.
Khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Trăn Trăn đột nhiên nói với tôi bằng vẻ mặt coi thường: “Vừa mới quen có một ngày mà đã ôm con gái nhà người ta rồi, anh cũng giỏi thật đấy!”
Đang bận với việc phân tích tình hình vụ án, nên tôi chỉ đáp lại cô ấy bằng một câu: “Cô ghen à?”
Mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Anh thần kinh à?!”
“Cô có thuốc không?” Tôi đáp lại.
“Đúng là đồ thần kinh!”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên: “Không lẽ cô chữa được?”
“Anh đúng là đồ thần kinh, đồ thần kinh...” Cô ấy bị tôi làm cho tức điên lên, luôn miệng nhắc lại câu nói đó.
“Cô là cái máy lặp lại, cô là cái máy lặp lại...” Tôi cũng bắt chước cô lặp lại.
Bị tôi làm cho tức giận, Trăn Trăn không nói được gì nữa, tôi bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Sao lại không nói gì nữa thế, không lẽ cô... Hết điện rồi? Ối...” Không nói lại được với tôi, thế là cô ấy giơ chân lên đá.
Đặt chân vào nhà của Ninh Vũ Dị, cảm giác đầu tiên của tôi là nơi này không phải là chỗ ở của một người đàn ông đơn thân, vì nó rất ngăn nắp, khác hoàn toàn với cái ổ lợn của tôi. Ngoài sạch sẽ, ngăn nắp, căn hộ ấy còn bài trí rất nữ tính, cảm giác như đó là khuê phòng của một cô gái đơn thân, đến mức khiến tôi phải hỏi lại lời quản lý của tòa nhà rằng đó có phải là căn hộ của Ninh Vũ Dị không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của người quản lý chúng tôi mới bắt đầu lục soát.
Đó là một căn hộ dùng cho một người có đầy đủ một phòng khách, một phòng ngủ và nhà vệ sinh, nên cũng rất rộng rãi. Tôi và Trăn Trăn chia nhau kiểm tra phòng khách và phòng ngủ. Tôi tìm thấy mấy quyển tạp chí dành cho phụ nữ và một chiếc gạt tàn sạch sẽ ngoài ra không phát hiện thấy điều đặc biệt gì nữa.
“A Mộ, mau vào đây đi?” Bỗng nhiên, Trăn Trăn thò đầu từ phòng ngủ ra gọi.
Tôi vừa bước chân vào phòng ngủ thì lập tức giật nẩy mình, đó hoàn toàn là một căn phòng của phụ nữ! Không những có bàn trang điểm, mà trên bàn còn có một đống đồ trang điểm, nhìn kĩ thì toàn là đồ của hãng Lancone. Tôi chợt nhớ đến tới thỏi son phát hiện thấy ở nhà vệ sinh cũng là của hãng Lancone. Trời đất, một người đàn ông mà mang theo cả son môi đi làm, lại còn lén vào nhà vệ sinh để tô, đúng là chuyện giật mình. Song, ngay sau đó chúng tôi còn phát hiện ra điều đáng giật mình hơn, đó là trong tủ có một đống quần áo của phụ nữ, trong đó có cả váy.
Trong lúc tôi đang nghĩ xem có phải Ninh Vũ Dị mắc chứng thích mặc quần áo của người khác giới không thì Lưu Niên gọi điện đến nói: “Công tác khám nghiệm tử thi đã xong, kết quả cho thấy người chết đã bị chết ngạt vì nước thuốc trong chậu rửa, vì nước lấy được từ trong phổi của anh ta có nồng độ cùng với nước thuốc. Ngoài ra, tôi còn phát hiện ra một điều đặc biệt, có lẽ nó sẽ giúp ích cho cậu.”
“Anh không xét niệm ra rằng anh ta nhiễm HIV đấy chứ?” Tôi hỏi.
“Xem ra cậu cũng đã có phát hiện gì rồi. Anh ta không nhiễm HIV, tôi cũng không làm xét nghiệm, có điều anh ta là người đồng tính, tôi có thể khẳng định điều này. Cơ ở hậu môn của anh ta lật ra ngoài rất rõ, đó là hậu quả của việc quan hệ bằng hậu môn trong một thời gian dài, hơn nữa, tôi còn phát hiện ra trong trực tràng của anh ta có tinh dịch còn sót lại. Vì thế có thể khẳng định, trước khi xảy ra vụ án anh ta đã từng có hành vi quan hệ tình dục qua hậu môn.”
Chuyện này có thể nói là xấu xa hết mức có thể, những lời buồn nôn ấy mà cũng nói thẳng ra như vậy được!
“Anh đang làm gì đấy? Có phát hiện thấy gì ở đây không?” Trăn Trăn đột ngột xuất hiện sau lưng tôi, làm tôi giật nẩy mình.
Tất nhiên là tôi không nói với cô chuyện vừa nghe được nên tiện nhặt một vật từ chậu rửa mặt lên rồi nói bừa: “À, phát hiện ra vật này.”
“Hộp diêm? Cái đó thì có gì đặc biệt?” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.
Tôi thấy lúng túng, tôi không biết là mình đang cầm một hộp diêm. Nhưng khi tôi quan sát kĩ hộp diêm ấy thì lập tức mỉm cười, rồi hỏi cô với vẻ đắc ý: “Cô có phát hiện thấy thuốc lá thơm trong phòng này không?”
“Ồ, hình như không thấy.” Nói rồi Trăn Trăn bước ra phòng khách tìm.
Tôi cũng ra khỏi nhà vệ sinh, cười, nói: “Không cần tìm nữa đâu, vì anh ta hoàn toàn không có thói quen hút thuốc.”
“He he, đoán sai rồi, chẳng phải ở đây có một chiếc gạt tàn sao?” Cô chỉ vào chiếc gạt tàn trên bàn rồi mỉm cười vẻ đắc thắng như một đứa trẻ với tôi.
Tôi mỉm cười, giải thích cho cô: “Trong chiếc gạt tàn ấy không có tàn thuốc, và cả căn hộ chỉ có mỗi một chiếc gạt tàn ấy, trong nhà của người có thói quen hút thuốc chắc chắn không chỉ có một chiếc gạt tàn. Chiếc gạt tàn này dùng khi khách đến.”
“Vậy thì hộp diêm kia có thể chứng minh điều gì?” Cô hỏi, mặt lộ vẻ thất vọng.
“Chứng minh rằng đã có khách đến đây! Có lẽ vị khách này sẽ cung cấp manh mối cho chúng ta.”
“Tìm được người ấy thì mới như vậy được, trời đất rộng như này, biết tìm người ấy ở đâu bây giờ?” Cô nguýt tôi một.
“Cô ngốc thật đấy, trên hộp diêm này không phải có địa chỉ sao?” tôi mỉm cười, đưa hộp diêm cho cô. Đó là diêm của một quán rượu, tên của quán đó là Tay Trái.
An An nói, tối hôm qua Ninh Vũ Dị đến quán Tay Trái, khi cô ấy nói vậy tôi không chú ý nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại thì thấy cái tên này có lẽ là một tên gọi tránh đi của giới đồng tính. Từ đó có thể đoán, Ninh Vũ Dị thường xuyên đến quán rượu này tìm hoan lạc thậm chí là đưa người về nhà để quan hệ. Lưu Niên đã tìm thấy tinh dịch trong trực tràng của anh ta, có nghĩa là tối hôm qua anh ta đã cùng với một người nào đó làm chuyện ấy tại quán Tay Trái. Những chuyện diễn ra của anh ta mấy tiếng trước khi chết rất quan trọng đối với việc điều tra vụ án, vì thế chúng tôi cần phải tới quán Tay Trái một chuyến.
Tôi và Trăn Trăn cùng tới quán Tay Trái. Vừa bước vào quán, chúng tôi đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong đó, vì trong đó toàn là đàn ông, Trăn Trăn dường như trở thành người ngoài hành tinh.
Chúng tôi ngồi xuống trước quầy gọi hai chai bia, người phục vụ mang bia lại, khi rót bia, anh ta không quên nhìn Trăn Trăn một, rồi hỏi tôi với vẻ châm chọc: “Anh Hai, anh là tay phải hay tay trái?” Nói rồi chìa bàn tay trái ra, khẽ vuốt ve lên cánh tay trái của tôi.
Toàn thân tôi lập tức nổi da gà, nhưng cố làm như không có chuyện gì, nói với anh ta: “Tôi dùng ắc quy vừa khô vừa ướt”1. Mặc dù giới tính của tôi bình thường nhưng để cho anh chàng kia không thấy ghét, tôi đành phải nói dối. Tất nhiên, tôi nói mình là ắc quy ướt chứ không phải là “tay trái”, là để anh ta không nghi ngờ. Chà, cũng chỉ tại tôi đã đưa Trăn Trăn đến cùng.
1. Ắc quy vừa khô vừa ướt là tiếng Quảng Đông, chỉ những người vừa chấp nhận yêu người khác giới vừa chấp nhận yêu người cùng giới.
“Thế sao, anh đến đây mà bạn gái của anh không giận à?” Anh ta lại đưa mắt liếc nhìn Trăn Trăn mốt cái, Trăn Trăn lập tức đỏ mặt, rồi ngấm ngầm huých mạnh vào sườn tôi, làm tôi đau tới mức suýt kêu thành tiếng.
“Cô ấy là chị em tốt của tôi, chỉ là muốn đến xem chút thôi, các anh sẽ không từ chối đón tiếp cô ấy chứ?” Tôi cố nén đau rồi trả lời bằng giọng nói điệu đà đến chính tôi cũng còn thấy buồn nôn.
“Tất nhiên là hoan nghênh rồi! Gần đây cũng có rất nhiều chị em đến chơi, tối hôm qua cũng có một cô em đến.” Anh ta tiếp tục vuốt ve mu bàn tay tôi, tôi rất muốn chạy vào chỗ nào đó để nôn. Nhưng, nghe anh ta nói tối hôm qua cũng có một cô em tới đây, cơn buồn nôn lập tức biến mất. Tôi đưa bàn tay phải ra vuốt ve mu bàn tay của anh ta, điệu đà nói: “Cô gái ấy có phải cao chừng một mét sáu, mắt to, tóc để dài ngang vai không?”
Anh ta gật đầu: “Anh quen cô ta à?”
Lạ thật, rõ ràng là An An nói rằng cô ấy không vào bên trong, thế mà người phục vụ lại nhìn thấy một cô gái rất giống với cô ấy, không lẽ cô ấy đã nói dối tôi?
“À, là em gái của bạn tôi thôi, không ngờ cô ấy lại dám một mình đến đây chơi. Cô ấy không gây rắc rối gì cho các anh đấy chứ?” Tôi sắp hết chịu nổi rồi, anh ta đang dùng ngón tay vạch vào lòng bàn tay tôi.
“Không có đâu, cả buổi tối cô ấy chỉ ngồi ở cái bàn trong góc kia kìa, hình như rất sợ bị người khác nhìn thấy.” Đúng lúc đó thì có khách gọi, “Tôi đi làm việc đã nhé, lát nữa quay lại nói chuyện là tới anh sau.” Anh ta đi hai bước rồi bỗng nhiên quay đầu lại liếc tôi một, khiến tôi phát run lên.
“Anh không phải là ắc quy vừa khô vừa ướt đấy chứ?” Sau khi nhân viên phục vụ kia vừa rời khỏi, Trăn Trăn bèn lùi sang bên.
Tôi uể oải đáp: “Cô nói thử xem!”
“Tôi nghĩ là, có lẽ không phải vậy...” Trăn Trăn nói, dường như cô đang nghĩ tới điều gì đó, một lát sau bổ sung: “Nếu anh như vậy thật, thì Vĩ Ca chắc sẽ gặp họa mất, trong tổ ngoài Tổ trưởng ra chỉ có anh ta là chưa bị anh vô lễ với thôi.”
Tôi trượt một từ trên chiếc ghế cao xuống, sau khi ngồi dậy, hỏi cô ấy bằng một giọng chẳng còn chút sức lực: “Tôi háo sắc đến thế sao? Những việc trước đây đều là ngoài ý muốn...”
“Không phải, anh đã cố ý, tôi biết!” Vẻ mặt của cô ấy nói rõ một điều rằng: “Tôi biết anh là một gã đại háo sắc, còn điệu bộ của cô ấy thì rất lẫm liệt, như thể sẵn sàng ra tay trừ họa vì dân.”
“Hai người cũng rất thân mật đấy chứ, khiến người khác thấy hâm mộ quá đấy!” nhân viên phục vụ kia đã quay trở lại, giọng nói của anh ta một lần nữa khiến tôi lại nổi da gà.
Để tránh anh ta lại chạm vào tay mình và để chứng minh cho Trăn Trăn thấy, tôi thực sự là một tên đại háo sắc, tôi lập tức nắm lấy hai tay cô, làm ra vẻ rất thân mật với cô, rồi nói với anh chàng kia: “Chúng tôi là chị em tốt mà!”
Trăn Trăn véo mạnh vào lòng bàn tay tôi, rồi nói khẽ vào tai tôi: “Anh muốn chết à?” Tôi cũng ghé sát vào tai cô nói: “Hãy tỏ ra chuyên nghiệp một chút đi, tôi đang muốn có manh mối từ miệng anh ta.” Nói rồi, tôi lại thổi một vào tai cô, cô đỏ bừng mặt, lần này thì đỏ chẳng khác gì mặt Quan Công, đồng thời cô cấu rất mạnh vào lòng bàn tay tôi.
“Hai người sao lại chỉ biết đến anh anh em em mà coi như không có tôi thế!” Tuy nhân viên phục vụ kia nói đùa nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút ghen tuông trong đó.
“Ồ, người anh em không ghen với tình cảm chị em tôi đấy chứ! Nếu anh có thể giúp tôi một việc, thì tôi sẽ mời anh một bữa ăn đêm, được không?” Chà, một lần nữa tôi lại cảm thấy buồn nôn với chính những lời nói của mình.
“Anh Hai có gì muốn nhờ tôi, xin cứ nói đi.” Anh ta cười dâm dê, tôi nổi hết cả da gà.
“Anh đã từng gặp người này chưa?” Tôi đưa tấm ảnh của Ninh Vũ Dị ra.
Anh ta đón tấm ảnh, nhìn một là nhận ra ngay: “A, là Annie, anh ta là khách thường xuyên ở đây. Tối hôm qua cũng đến. Anh có việc muốn tìm anh ấy à? Cẩn thận đấy, anh ta luôn có người theo sát đấy.”
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đã lâu rồi không gặp anh ấy, muốn biết xem dạo này anh ấy sống thế nào.”
“Tôi có điện thoại của anh ấy. Có cần tôi gọi anh ấy đến không?” Nói rồi anh ta móc điện thoại ra, lật tìm trong danh bạ.
“Không cần!” Tôi vội vàng giữ tay anh ta lại, rồi nén cơn buồn nôn đưa ngón tay vạch lên ngực anh ta, “Nếu anh ta tới thì tối nay chúng ta làm thế nào?”
Anh ta lại cười dâm dê, cất điện thoại vào túi, “Gần đây anh ta dính chặt lấy Glen, tối hôm qua còn hành sự ngay trong nhà vệ sinh, tôi nghĩ anh ta chẳng còn thời gian để bám lấy anh đâu! Anh nên biết ý muốn sở hữu của anh ta mạnh đến thế nào, ai mà bị anh ta bám lấy thì người ấy sẽ rất đen đủi. Nếu người chị em của anh không bận tâm thì chúng ta đổi chỗ khác để cùng tìm hiểu một chút.”
Tôi mỉm cười làm như đang định trả lời, rồi lập tức lấy điện thoại ra rời khỏi chỗ đó vài bước nói một vài câu, rồi quay đầu lại nói với anh ta với vẻ rất lấy làm tiếc: “Thật không may, sếp vừa gọi điện đến bảo tôi tới làm việc ngay, tôi hôm nay không thể cùng anh tìm hiểu được rồi.”
“Vậy, để lần sau nhé!” Anh ta tỏ ra rất thất vọng, nhưng rồi lập tức lấy điện thoại ra, hỏi: “Cho tôi số điện thoại đi, để sau này liên lạc cho tiện.”
“Được.” Tôi đón lấy chiếc điện thoại, nhập số vào rồi đưa trả lại cho anh ta xong kéo tay Trăn Trăn rời khỏi đó. Nhưng vừa đi được mấy bước thì anh ta lại gọi: “Tôi và còn chưa biết tên anh!”
Tôi quay lại nở nụ cười “mê hồn” rồi nói bằng giọng thỏ thẻ: “Gọi tôi là Tiểu Vĩ là được”. Tội lỗi, tội lỗi, mong rằng Vĩ Ca thoát được kiếp nạn này. Xin ông trời phù hộ, đừng để cho anh ta biết dược là tôi đã cho một người “tay trái” số điện hoại của anh ta.
“Diễn xong rồi!” vừa ra khỏi quán Tay Trái, Trăn Trăn lập tức vùng khỏi tay tôi, rồi giơ chân đá tôi ra. May mà cô ấy vẫn còn chút lương tâm, túm lấy cà vạt kéo cổ tôi lên, hỏi: “Anh lợi dụng tôi cả nửa ngày, nhưng chẳng hỏi được gì, anh muốn tôi xử lý anh như thế nào đây?”
“Ai bảo là tôi không hỏi được gì, những điều tôi hỏi được khá nhiều đấy chứ.” Tôi khẽ gạt tay cô ra.
“Nói như vậy, anh biết Glen là ai rồi?”
“Tôi không biết, nhưng chắc chắn An An biết, quay về hỏi cô ấy là được”. Nói xong, tôi bước thật nhanh ra chỗ đỗ xe, Trăn Trăn đứng lại một lúc rồi cũng lụt cụt chạy theo.
Trước khi chết, Ninh Vũ Dị từng ở cùng với người đàn ông tên là Glen, tìm thấy người này ít nhiều gì cũng sẽ có chút manh mối, hi vọng lần này An An sẽ không nói dối tôi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...