Mùa xuân đã về, trong thôn tràn ngập sức sống.
Tú Tú vừa đạp xe vừa ngắm cảnh làng quê, loạng choạng một chút rồi cũng đến được thị trấn.
Cô nhớ có một tiệm bánh bao, bánh ở đó vừa to vừa ngon, giá cả lại phải chăng.
Trước đây, khi Từ Gia Tinh còn thân thiết, anh ta từng đưa cô đến vài lần.
Khi ấy, cô quá nhút nhát, muốn mua mang về cho các cháu nhưng lại sợ Từ Gia Tinh chê keo kiệt, nên chẳng dám mua gì.
Hôm nay, Tú Tú quyết định mua bánh bao cho lũ cháu nhỏ nếm thử.
Mùi bánh thơm lừng từ tiệm bay ra, Tú Tú gọi lớn: “Chú ơi, cho cháu mười cái bánh bao thịt và mười cái bánh bao chay, gói mang về nhé!” Chú bán hàng đáp lại vui vẻ, nhanh chóng gói đủ hai mươi cái bánh bao, tính tiền rồi đưa cho Tú Tú.
Cô trả tiền, cầm túi bánh bước ra khỏi cửa tiệm thì bất ngờ đụng phải hai người.
“Lưu Tú Tú?” Một giọng nam quen thuộc vang lên.
Ngẩng đầu lên, cô nhận ra đó chính là Từ Gia Tinh và cô gái đi cùng, người mà hắn đang cặp kè, một thành viên của đoàn kịch tên là Bạch Tinh.
Bạch Tinh cao gầy, mặc chiếc váy trắng, tóc dài đen mượt buộc cao hai bên, phần còn lại buông xõa sau lưng.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đượm buồn, môi anh đào đỏ thắm, trông thật mong manh dễ vỡ.
So với Tú Tú gầy gò, đen nhẻm thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Không ngạc nhiên khi Từ Gia Tinh lại say mê cô gái này đến mức mất hết lý trí! Chưa kịp để Tú Tú mở lời, Từ Gia Tinh đã cau mày, giọng đầy khó chịu: “Tôi đã bảo cô không cần bám theo tôi nữa rồi mà.
Chúng ta đã chia tay rồi, cô còn muốn gì nữa?” Bạch Tinh giả vờ sợ hãi, níu chặt tay áo Từ Gia Tinh, đôi mắt đầy vẻ oan ức, nói với Tú Tú: “Tú Tú, xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Thật đáng sợ, tôi… tôi…” Nói xong, cô ta nép hẳn sau lưng Từ Gia Tinh như thể Tú Tú là con quái vật vậy.
Tú Tú không khỏi nắm chặt tay.
Ký ức ùa về, cô nhớ ra kẻ đã đẩy mình xuống nước không ai khác chính là Bạch Tinh! Khi đó, hai người cãi nhau, Bạch Tinh hoàn toàn không phải cái vẻ yếu đuối như bây giờ mà ra mặt đanh đá, chua ngoa.
Vậy mà giờ lại đóng giả người yếu đuối bị hại, như thể cô ta mới là nạn nhân đáng thương nhất! Đúng là người của đoàn kịch, diễn xuất quá giỏi! Đúng lúc đó, công nhân tan ca, một nhóm người từ xưởng quần áo của Từ Gia Tinh cũng đến mua bánh bao.
Tú Tú nghiến răng, tự nhéo tay mình một cái, đau đến mức nước mắt ứa ra, mặt đỏ bừng bừng.
Cô cố tình nâng cao giọng, giọng điệu ấm ức: “Bạch Tinh, tôi đã làm theo ý cô, chia tay với Từ Gia Tinh, nhường anh ta cho cô.
Vậy vẫn chưa đủ sao? Bây giờ tôi chỉ đến đây mua ít bánh bao thôi mà cũng không được à?” Giọng điệu ấm ức, đôi mắt đầy nước, so với vẻ giả vờ oan ức của Bạch Tinh thì Tú Tú diễn xuất còn cao tay hơn nhiều! Những lời nói đáng thương của Tú Tú, cộng thêm vẻ ngoài gầy gò yếu đuối, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh, trong đó có cả công nhân xưởng của Từ Gia Tinh và một số người dân trên thị trấn quen biết Bạch Tinh.
Tú Tú đưa tay lên lau giọt nước mắt không hề tồn tại, tiếp tục giọng điệu nghẹn ngào, uất ức: “Trước đây cô giành vị hôn phu của tôi, tôi tìm cô nói chuyện, cô đẩy tôi xuống sông, khiến tôi nằm liệt giường mấy ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...