Cuối cùng cũng đến lượt nhà Tú Tú ăn cơm.
Cả nhà ngồi quanh bàn, nào là ông bà, ba anh em trai, các cháu nhỏ, thêm cả mấy đứa con của Khổng Đại Linh, mà cái bàn chật cứng cũng không đủ chỗ.
Mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào nồi canh gà trên bàn, chờ Mã Ái Liên chia phần.
Bà Mã Ái Liên múc đầu tiên cho Lưu Tú Tú, giọng nói không giấu được sự yêu chiều: “Nồi canh gà này vốn dĩ nấu để bồi bổ cho Tú Tú.
Mọi người hôm nay được ăn cũng nhờ Tú Tú đấy.
Đầu tiên là cho con gái mẹ một bát.
” Nói xong, bà dùng muôi múc xuống đáy nồi, một nửa chỗ thịt gà trong nồi đã nằm gọn trong bát của Lưu Tú Tú.
Dương Thúy Chi nhìn mà lòng đau như cắt.
Nửa nồi thịt gà, tất cả đều cho một mình Lưu Tú Tú, rõ ràng bà này quá thiên vị, không để ai khác vào mắt ngoài con gái mình! Lấy gần hết phần thịt cho Lưu Tú Tú, phần còn lại mới chia cho cả nhà.
Người con dâu thứ hai, Trương Xuân Thảo, vốn tính cách hiền lành, chỉ biết nghe theo mẹ chồng, dù thấy bà thiên vị cô em chồng nhưng cũng không dám nói gì.
Còn Mã Nghênh Xuân, con dâu út, vốn là người cùng làng với Mã Ái Liên, lại luôn bênh mẹ chồng nên chuyện này cũng không có gì để phàn nàn.
Nhưng Dương Thúy Chi thì khó chịu không thôi! Đầu tiên, bà đã phải chia nửa nồi canh cho nhà Khổng Đại Linh, giờ lại thêm gần hết phần thịt cho Lưu Tú Tú, đến khi đến lượt nhà mình thì chỉ còn lại nửa nồi nước canh với vài miếng thịt lèo tèo.
Bọn trẻ con thì chẳng để tâm, chỉ mải ăn uống ngon lành.
Dương Thúy Chi nhịn hết nổi, nhìn miếng thịt bé tí trong bát mình rồi lại nhìn sang bát đầy thịt của Lưu Tú Tú, cuối cùng không chịu nổi nữa, nổi đóa.
Cô liếc nhìn thằng con Lưu Đá đang ăn ngon lành, giật lấy bát từ tay con.
“Cục Đá, con chỉ biết ăn thôi, suốt ngày chẳng làm được gì, nhà ai nuôi nổi kiểu ăn không ngồi rồi như con? Để mẹ nói cho mà nghe, nhà mình giờ cái gì cũng thiếu, phải làm thì mới có mà ăn.
Chỉ ngồi há mồm ăn thế này thì ai mà nuôi nổi? Đúng không, Xuân Thảo?” Nói xong, cô liếc mắt đầy ẩn ý về phía Lưu Tú Tú.
Trương Xuân Thảo biết bà chị dâu lại muốn gây chuyện, liền cắm cúi khuấy bát canh, giả vờ như không nghe thấy gì.
Mã Nghênh Xuân, con dâu út, không hài lòng nhìn Dương Thúy Chi một cái.
Bà chị dâu này, chỉ làm rối cả nhà! Mã Ái Liên cũng hiểu Dương Thúy Chi đang nói móc con gái mình.
Bà biết, lâu lâu cũng phải dằn mặt cô con dâu cả một chút, nếu không thì nhà cửa chẳng yên.
Bà nhìn quanh một lượt, rồi thản nhiên hỏi: “Tháng sau nhà ai đến lượt đi chợ?” Dương Thúy Chi nhanh nhảu trả lời: “Dạ, tháng sau đến lượt nhà con, mẹ ạ.
” Nhà Mã Ái Liên có ba người con trai đều đã lập gia đình, cả ba gia đình nhỏ cùng sống chung với bà và Lưu Tú Tú trong một nhà.
Mỗi tháng, một gia đình thay phiên lo việc đi chợ.
Đến lượt ai, Mã Ái Liên sẽ đưa tiền cho con dâu nhà ấy.
Vì bà thường cho thêm một khoản, ngoài việc mua đồ ăn, các nàng dâu đều có chút tiền riêng nhờ “làm ăn chênh lệch”.
Chuyện này coi như là một quy tắc bất thành văn trong nhà Lưu.
Vì chút lợi lộc này mà ba chị dâu đều mong ngóng đến lượt mình đi chợ, có thêm ít "tiền riêng" từ khoản chênh lệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...