“Sao anh hai lại được bánh bao có thịt, còn em lại là bánh bao rau chứ!” “Nhị ca, cho em cắn một miếng đi.
” Lưu Tam Thụ năn nỉ nhìn Nhị Thụ với ánh mắt tội nghiệp.
Lưu Nhị Thụ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được thôi.
Nhưng em cũng phải cho anh cắn bánh bao của em một miếng.
” Lưu Tam Thụ đồng ý ngay lập tức.
Thế là hai anh em thay phiên cắn bánh bao của nhau, rồi bắt đầu so sánh xem bánh bao của ai ngon hơn.
Mã Ái Liên nhìn các cháu nội cháu ngoại ăn ngon lành, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
Bà rất thương cô con gái út vì cô luôn hòa đồng với bọn trẻ, biết chúng thích ăn gì.
Đương nhiên, lũ trẻ cũng rất quý cô út, vì lần nào cô đi chợ về cũng mua đồ ngon cho chúng, những món mà bố mẹ chúng thường không nỡ mua.
Nhưng có người lại không vui vẻ như vậy.
Chị dâu cả, Dương Thúy Chi, đang ôm bó cỏ vừa cắt, định vào chuồng cho heo ăn.
Thấy em chồng mua bánh bao cho bọn trẻ, chị ta liền lườm nguýt đến trắng cả mắt, như muốn lật ngược cả trời.
Cô em chồng này đúng là vô dụng, không lấy được chồng thì thôi, còn đem tiền đi vứt ngoài đường! Bánh bao đắt thế mà dám mua nhiều như vậy, nhà ai dám bỏ tiền ra ăn? Đúng là phá của! Điều bực nhất là nhiều bánh bao thế mà không được phần miếng nào, làm chị ta thèm nhỏ cả nước miếng.
Dương Thúy Chi nuốt khan, ném bó cỏ vào chuồng heo, rồi tiến đến gần Mã Ái Liên, nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ à, Tú Tú cũng lớn rồi, mới bị hủy hôn, mình nên hạ tiêu chuẩn một chút.
Cứ kén chọn như trước thì chắc chắn không gả được đâu!” Mã Ái Liên tức tối lườm chị ta một cái: “Sao, cô muốn làm mai cho Tú Tú à?” Dương Thúy Chi cười cười, quay đầu liếc nhìn Tú Tú rồi nói: “Ở đây con có một người rất thích hợp, là một sĩ quan hải quân, tên là Cố Dung Cẩn, năm nay 26 tuổi, chỉ hơn Tú Tú hai tuổi, đãi ngộ rất tốt.
Tú Tú mà lấy anh ta thì sau này chỉ có sung sướng thôi.
” Cố Dung Cẩn là người làng Dương, làm sĩ quan hải quân.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta đã gia nhập hải quân.
Nghe nói anh ta rất đẹp trai, nhưng tính tình lại nóng nảy, và suốt năm, có đến mười tháng là lênh đênh trên biển.
Anh này còn có yêu cầu rất cao khi chọn vợ, từ khi hai mươi tuổi đến giờ đã bị rất nhiều cô gái từ chối, nên dù đã 26 tuổi vẫn chưa lấy vợ.
Dương Thúy Chi ban đầu tính giới thiệu anh ta cho cháu gái mình, nhưng sau khi nghe ngóng, biết rằng anh ta không chỉ tính nóng nảy mà còn thiếu kiên nhẫn với phụ nữ.
Đặc biệt là anh ta thường xuyên ở trên biển, nếu kết hôn, cháu gái chị ta sẽ phải chịu cảnh cô đơn, thậm chí có thể còn bị bạo hành.
Nghĩ thế, Dương Thúy Chi lập tức từ chối cuộc hôn nhân này.
Nhưng sau đó, chị ta lại nghĩ, sao không giới thiệu người này cho Lưu Tú Tú nhỉ? Nhỡ đâu hai người này lại hợp nhau, được quà cưới rồi thì xong chuyện, còn sau này Lưu Tú Tú có sống thế nào thì mặc kệ.
Dù sao chị ta cũng chẳng muốn phục vụ cô em chồng ăn bám này nữa! Mã Ái Liên biết Dương Thúy Chi không có ý tốt, nếu anh sĩ quan đó thật sự tốt như vậy thì tại sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ? Dương Thúy Chi chẳng qua chỉ muốn nhanh chóng gả Tú Tú đi, để lấy quà cưới thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...