“Cha con nói đó chỉ là hiểu lầm…”
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ: “Đừng tin ông ta! Cha đã đăng ký kết hôn với Tôn Ngọc Lan rồi, đám cưới tổ chức vào tháng trước, các chú bác trong nhà máy đều tham dự, họ còn sống trong căn nhà mới được chia.
Cha đã sớm quên chúng ta rồi.”
Mẹ tôi run rẩy như chiếc lá trong gió, Lưu Dao nhìn cha mình đầy vẻ khó tin.
“Sao… sao mày biết được?” Cha tôi trông như bị sét đánh trúng.
Tất nhiên là tôi biết vì tôi đã đọc sách.
Nhưng tôi chỉ nói: “Bà nội và bác cả đã biết từ lâu rồi, họ suốt ngày khoe khoang trong làng rằng con trai út của họ đã cưới được một người phụ nữ thành phố giàu có, có quyền có thế, nên không cần mẹ nữa.
Nếu mẹ quay về làng, cha sẽ tuyên bố đã bồi thường cho chúng ta, nhưng thực chất là không hề quan tâm, người ngoài sẽ chỉ coi chúng ta là những kẻ tham lam, bám víu không buông.”
Trong truyện, mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy.
Lưu Cường lừa mẹ con nữ phụ quay về, rồi tuyên bố mọi chuyện đã được giải quyết.
Sau đó ông ta không đoái hoài gì đến họ, mẹ nữ phụ quay lại tìm nhưng lãnh đạo không tin, cho rằng bà đã nhận tiền nhưng vẫn không chịu buông tha, chỉ là kẻ vô lại.
Vì muốn chứng minh mình trong sạch, mẹ nữ phụ đã tự sát.
“Mẹ, chúng ta không thể đi được!?
Mẹ tôi nghe xong những gì tôi nói, như thể bị sét đánh trúng, đau đớn nhìn Lưu Cường.
Lưu Cường tránh ánh mắt của mẹ, vẻ mặt đầy vẻ bất lực, cứ như thể chính ông ta là người bị tổn thương.
Mẹ tôi che miệng, quỳ xuống khóc thảm thiết giữa nền tuyết: "Lưu Cường, tôi lấy anh khi mới 16 tuổi, làm trâu làm ngựa cho nhà anh.
Sao anh có thể đối xử với chúng tôi như thế? Anh có còn là người không? Tôi phải sống sao đây? Hai đứa con phải sống sao đây?"
Lưu Dao cũng bật khóc, chạy đến ôm lấy chân cha, nức nở: "Cha ơi! Cha thực sự không cần chúng con nữa sao? Chúng con sắp chết đói ở trong làng rồi.
Mẹ còn nói gặp cha sẽ có bánh bao lớn để ăn.
Chẳng lẽ cha cũng như bà nội, không thèm đoái hoài đến chúng con nữa sao?"
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào, vào thời đại này, tội danh bỏ rơi vợ con không dễ chịu gì.
Trán cha tôi ướt đẫm mồ hôi, người thường ngày khéo ăn nói giờ đây không thể thốt nổi một lời.
Ông ta ngẩng lên, ánh mắt giận dữ nhìn tôi, có lẽ muốn đánh chết tôi ngay tại chỗ.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: "Nhìn gì mà nhìn? Bị lột trần tâm địa, giờ xấu hổ tức giận rồi à? Đúng là đồ tiểu nhân không biết xấu hổ!" Ông ta không phải cha ruột của tôi, nên tôi chẳng cần phải giữ thể diện cho ông ta.
Cha tôi mặt mày tái mét, giơ tay định đánh tôi.
Tôi nhìn ông ta đầy giận dữ: "Nếu ông dám đánh tôi một cái, tôi sẽ làm loạn đến tận thành phố, rồi đến cả tỉnh.
Đến lúc đó, tôi xem thử xem cô Tôn Ngọc Lan kia có còn cần ông nữa không!"
Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn tôi, rõ ràng không hiểu tại sao tôi lại biết tên bà ta.
Giám đốc Bạch từ phía sau hét lớn: "Dừng lại, Lưu Cường! Cậu không được đánh người!"
Cha tôi đành hạ tay xuống, cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi, giám đốc.
Đây là lỗi của tôi, tôi chưa giải quyết rõ ràng."
Bạch Tình Tình lên tiếng: "Chú không cần phải xin lỗi cha cháu, chú nên xin lỗi vợ con chú."
Những người xung quanh đều tán thưởng cô ta, nói rằng cô ta biết lẽ phải.
Bạch Tình Tình chỉ cười bẽn lẽn.
Tôi cũng cười nhẹ, nữ chính quả nhiên rất được lòng mọi người.
Giám đốc Bạch nói: "Lưu Cường, cậu đưa vợ con vào văn phòng của tôi mà giải quyết chuyện này.
Tạm thời cậu không cần làm việc nữa." Một câu nói của ông ta đã khiến cha tôi bị đình chỉ công tác.
Sau đó, ông ta quay lại cúi xuống, quàng khăn cho Bạch Tình Tình: "Con về trước đi, nói với mẹ..."
"Con biết phải nói gì rồi! Cha yên tâm đi." Cô ta nói xong rồi quay người chạy đi.
Giám đốc Bạch đứng dậy nhìn chúng tôi một lúc: "Chị dâu, đi thôi.
Tổ chức nhất định sẽ giúp gia đình chị giải quyết vấn đề."
Thấy mẹ tôi đứng sững không phản ứng, tôi vội cảm ơn giám đốc, kéo mẹ đang khóc nức nở đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...