"Sao vậy? Anh ấy không có ở đây à?"
Ông lão ậm ừ vài câu rồi rời đi, không trả lời rõ ràng.
Lưu Dao hỏi: "Mẹ, cha con bị làm sao vậy?"
Mẹ tôi lắc đầu: "Không sao đâu, chắc là bận quá thôi.
Chúng ta hỏi thêm xem."
Lúc này, chúng tôi nhìn thấy đám công nhân lũ lượt kéo ra ngoài, giờ nghỉ trưa đến rồi.
Họ đều mặc đồng phục mới, mỗi người cầm trên tay một thùng táo Quốc Quang, vừa nói cười vui vẻ.
Không hổ danh là công nhân nhà nước, chế độ đãi ngộ ngày lễ quả thật khác biệt.
Lưu Dao chỉ về phía trước, vui mừng reo lên: "Cha kìa!"
Mẹ tôi cũng rất vui vẻ, dắt tay Lưu Dao bước nhanh về phía trước.
Tôi khoanh tay, thở dài lắc đầu, đúng là bi kịch!
Cha ruột Lưu Cường của tôi là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài cũng không tệ, lông mày rậm, mắt to, dáng người cao lớn, tay cầm hai thùng táo, đang nói chuyện với một người phụ nữ mặc áo bông đỏ đứng cạnh.
Người phụ nữ không cầm gì trên tay, mỉm cười nhìn cha, tóc ngắn ngang tai, quàng khăn đỏ, trông có vẻ là một người phụ nữ thành thị có khí chất, chính là người vợ sau của cha – Tôn Ngọc Lan.
Bà ta làm việc trong công đoàn, đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng mà lầm, vì tôi đã đọc qua sách nên biết rõ, bà ta tâm địa rất ác độc.
"Cha!" Lưu Dao vui vẻ gọi lớn, chạy tới ôm lấy chân cha.
Mẹ cũng nhanh chóng bước tới, gặp lại chồng sau bao ngày xa cách, bà không giấu được niềm hân hoan.
Cha vừa nhìn thấy hai mẹ con, nụ cười lập tức đông cứng lại, hai thùng táo trong tay cũng rơi xuống đất.
Tôn Ngọc Lan đứng cạnh cũng sững sờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Bà ta ngay lập tức lườm cha tôi: "Anh mau giải quyết họ đi!" Sau đó, bà ta còn khinh miệt liếc nhìn mẹ và Lưu Dao một cái, không buồn nói thêm lời nào.
Cha tôi hoảng hốt nhìn quanh, rồi bất ngờ kéo tay mẹ và Lưu Dao, lôi họ vào một con hẻm nhỏ phía trước.
Tôn Ngọc Lan cũng bước theo, gương mặt đầy tức giận.
Tôi thì không vội, từ từ đi sau cùng.
Mẹ hỏi: "Anh làm sao thế? Em đến đây anh không vui à?"
Cha tôi khó chịu đáp: "Cô đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói là khi nào không bận thì sẽ về làng rồi sao? Mau về đi!"
Mẹ sững sờ, ông ta lại ghét bỏ bà như vậy sao?
Sắc mặt Tôn Ngọc Lan càng lúc càng khó coi, cha tôi nói với mẹ: "Cô về trước đi, Tết tôi về làng rồi nói!"
Mẹ vội nói: "Cha nó đừng giận, anh nhận được thư em gửi chưa? Nhà đã chia rồi, mẹ không cho một đồng nào, cũng chẳng cho lương thực, hai đứa nhỏ sống không nổi nữa nên em mới phải tới tìm anh.
Em biết anh bận rộn..."
"Thôi, đừng nói nữa!" Cha nhanh chóng rút ra một nắm tiền lẻ nhét vào tay mẹ: "Sắp Tết rồi, tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện với cô, cô mau dắt con về đi."
"Anh...!anh không thích chúng em đến đây sao?" Mẹ tôi chắc hẳn rất đau lòng và tủi thân, bị mẹ chồng bắt nạt, đến chồng cũng lạnh nhạt như vậy, nhưng trước mặt con cái bà lại không thể biểu lộ ra.
Cha tôi nhìn mẹ với ánh mắt chán ghét: "Đợi tôi về làng rồi nói sau, tiền tôi đưa đủ cho mấy người ăn Tết rồi, giờ tôi còn nhiều việc lắm, mau đi đi."
Lưu Dao kéo tay cha: "Cha, con nhớ cha lắm."
Nhưng cha vô thức đẩy em gái ra, Lưu Dao loạng choạng, suýt ngã, may mà mẹ tôi kịp đỡ lấy.
"Anh … đứa nhỏ là con của anh mà, sao anh lại làm vậy chứ?" Mẹ tôi nghẹn ngào.
Tôn Ngọc Lan hét lên chói tai: "Lưu Cường! Anh chẳng phải đã nói là đã giải quyết xong chuyện ở làng rồi sao? Vậy là sao đây? Họ không hề biết gì hết sao?" Giọng bà ta sắc nhọn, đứng xa như tôi cũng bị chói tai.
“Ngọc Lan! Không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích...”
“Đồ khốn! Việc này anh mà không giải quyết rõ ràng với em thì đừng hòng yên ổn!”
Bốp! Một cái tát mạnh vang lên, Tôn Ngọc Lan giận dữ bỏ đi, không thèm liếc nhìn chúng tôi lấy một cái.
Dù mẹ tôi ngây ngô đến đâu cũng hiểu ra lúc này, giọng bà run rẩy: “Cô ta là ai?”
Cha tôi bực bội đáp: “Đừng hỏi nữa, mau đi đi, đừng làm mất mặt ở đây!”
Nói xong, ông ta định đuổi theo Ngọc Lan, nhưng tôi thong thả bước tới, đứng chắn trước mặt cha.
Tôi mỉm cười lạnh lùng nhìn ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...