Người phụ nữ kia hét lên: "Hôm nay tao nhất định phải tìm được số tiền! Không đưa tao 50 đồng, tao sẽ khiến chúng mày phải chết!"
Mẹ tôi va vào cột nhà của hàng xóm, nước mắt trào ra.
Thằng con trai kia cười lớn: "Đáng đời! Ai bảo mày ăn cắp tiền của mẹ tao!"
"Tao nhịn không có nghĩa là bọn mày được phép làm càn!" Tôi quay lại, tát cho thằng bé một cái thật mạnh: "Câm miệng, không được cười!"
Thằng bé hét lên, ngã xuống người mẹ nó, cả hai như hai con chó điên lại lao về phía tôi.
Thằng bé cố gắng túm lấy tóc tôi, còn người phụ nữ kia thì vung tay tát tới.
Tôi đá văng thằng bé ra, loạng choạng lùi lại vài bước, đúng lúc lùi về phía Lưu Dao.
Mẹ tôi vội đỡ tôi, Lưu Dao chạy lên phía trước: "Chị ơi, để em giúp chị đánh bọn họ!"
Tôi nhìn thấy túi than vụn bên cạnh, vội giữ Lưu Dao lại, mở túi ra, vốc một nắm than vụn, rồi hất thẳng vào mặt hai mẹ con kia.
Người phụ nữ và thằng bé đang há miệng la hét, than vụn bay thẳng vào miệng chúng, làm mặt mày chúng đen sì, cả hai chỉ biết ho sặc sụa.
Tôi thấy vẫn chưa hả giận, giữa tiếng la hét của mọi người xung quanh, tôi lại vốc thêm một nắm than nữa, ném thẳng vào đầu thằng bé.
"Chúng mày bắt nạt người khác quen rồi đúng không? Đến đây, tao muốn xem chúng mày lợi hại đến đâu." Dù tôi không lớn lên trong thời kỳ khốn khó này, nhưng tôi biết một điều: kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, muốn không bị giẫm đạp thì phải tỏ ra cứng rắn hơn kẻ khác!
Người phụ nữ và con trai vừa khóc vừa ho, nước mắt nước mũi giàn giụa, mặt mày đen như nhọ nồi.
Mỗi lần họ mở miệng là bụi than lại bay ra, khiến đám đông bật cười.
"Đồ chết tiệt, hôm nay tao sẽ liều mạng với chúng mày!" Bà ta hét lên, lao về phía mẹ tôi, đầu cúi xuống định đâm vào bụng mẹ.
Tôi đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên có người đứng chắn giữa chúng tôi.
Đó là Vương Lâm, hàng xóm của chúng tôi.
Hắn ta dễ dàng túm lấy cổ áo của cả hai mẹ con kia, chỉ cần lắc nhẹ một cái là chúng không thể nhúc nhích.
Tôi thầm khâm phục.
Mặc dù biết chút võ, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể mạnh bằng người lao động nặng nhọc như Vương Lâm.
Vương Lâm quát: "Hoàng Thục Phân, cô lại muốn làm loạn gì nữa đây? Còn kéo cả con trai cô vào trò hề này sao?"
Thằng bé liên tục lầm bầm chửi rủa bằng những lời tục tĩu.
Người phụ nữ lại bắt đầu đóng vai nạn nhân, khóc lóc: "Anh Vương ơi, anh về rồi thì giúp tôi với.
Con mẹ này ăn cắp tiền của tôi, tôi đòi tiền, thế mà chúng không những không trả mà còn đánh tôi thế này.
Anh phải giúp tôi đòi lại công bằng!" Bà ta vừa nói vừa giả bộ lau lớp than trên mặt, trông thật quá lố.
Vương Lâm chỉ nhíu mày, không nói gì.
Lưu Dao vừa tức vừa khóc, nức nở nói: "Chính bà ấy bắt nạt mẹ, vu oan cho mẹ cháu! Mẹ cháu đâu có lấy tiền của bà, thế mà bà ấy còn đòi mẹ cháu cởi đồ để chứng minh.
Bà ấy thật vô lý!"
"Im đi, đồ lỗ vốn! Tao sẽ khâu cái miệng mày lại!" Hoàng Thục Phân hét lên.
Nghe bà ta nói thế, tôi lập tức nghĩ đến bà nội tôi - người đàn bà ác độc của gia đình chúng tôi, và tôi không thể nhịn được nữa.
Tôi cười lạnh: "Bà nói đi nói lại cụm từ 'đồ lỗ vốn', không biết còn tưởng bà là đàn ông đấy! Giờ là xã hội mới, nam nữ bình đẳng, bà không biết sao? Bà là phụ nữ mà còn tự hạ thấp phụ nữ, thật đáng xấu hổ!"
"Con nhãi mất dạy này!" Bà ta lại tuôn ra một tràng những lời lẽ tục tĩu.
Thằng con trai bà ta cũng hét lên, định xông vào đánh nhau, nhưng bị Vương Lâm quát lên một tiếng, lập tức câm lặng.
Vương Lâm quay lại nói với mẹ tôi: "Chị à, tha cho cô ta đi.
Đây là vợ của đồng nghiệp tôi, cũng không được học hành gì, không cố tình nhằm vào chị đâu."
Mẹ tôi cắn chặt môi, không nói gì.
"Vương Lâm, rốt cuộc anh đứng về phe ai?" Người phụ nữ tức giận hét lên, rồi bị bụi than trong miệng làm sặc đến ho rũ rượi.
Vương Lâm nói: "Cô thử kiểm tra lại khăn tay của mình xem.
Nhìn chị gái này, tôi chắc chắn chị ấy không phải là người như cô nói đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...