"Xin lỗi ngay! Không thì tao đánh mày đấy!" Vương Lâm gắt.
Nhưng cậu ta chẳng hề sợ, chỉ cười hì hì.
Tôi cười nói: "Không sao đâu bác, cháu vô ý bị ngã, rửa sạch là được."
Vương Lâm đập vào đầu cậu ta một cái: "Nhìn người ta đảm đang bao nhiêu, còn mày thì chẳng làm được cái gì cả! Đi đổ rác xong thì về học bài đi, chưa làm bài tập đúng không? Ngày nào cũng chỉ biết chơi, đến lúc nhập học thì tính sao?"
"Trước ngày nhập học làm cũng kịp mà!" Cậu ta nói xong rồi chạy đi.
Chúng tôi đứng ngoài trò chuyện, mẹ tôi nghe thấy cũng vội ra xem chuyện gì xảy ra.
Vương Lâm áy náy nói: "Đó là con trai tôi, Vương Trường Long, chẳng biết gì cả.
Mẹ nó mất rồi, chỉ còn mình tôi, cũng không có thời gian dạy bảo nó."
"Không sao đâu, chú cứ làm việc của mình đi.
Hai đứa nhà tôi bẩn thật." Mẹ nói vài câu rồi kéo chúng tôi vào nhà.
Mẹ đóng cửa lại rồi lo lắng hỏi: "Thế nào, có bị ngã đau không?"
"Không sao đâu mẹ, mẹ yên tâm."
"Mẹ nhìn này, chúng con nhặt được than này!" Lưu Dao vui vẻ nói.
Mẹ cười gật đầu: "Rửa sạch rồi ăn cơm đi.
Mẹ có tin vui muốn nói với các con."
Chúng tôi cùng bước vào nhà, tôi chưa vội ăn cơm mà đi rửa mặt.
Lúc đó cũng không có dầu gội, chỉ có thể dùng xà phòng để gội tạm, mẹ giúp tôi quấn tóc lại bằng khăn.
Mẹ làm món tương khoai tây, lại dùng cải thảo đông lạnh nhặt được để hầm với nửa miếng đậu phụ.
Ba mẹ con chia nhau một chiếc bánh bao, ăn tối như thế.
Lưu Dao hỏi mẹ: "Mẹ ơi, tin vui gì vậy?"
Mẹ trả lời: "Hôm nay mẹ đi mua đậu phụ, nghe một cô bác sống cùng dãy trọ nói rằng ở ngoài phố đang tuyển lao công.
Lương mỗi tháng là 60 đồng, làm từ 4 giờ 30 sáng đến 7 giờ 30 sáng, ngoài ra mấy tháng mùa đông còn có trợ cấp 60 đồng để dọn tuyết nữa.
Mẹ đã nhờ người ta đăng ký cho rồi, mai mẹ đi làm."
Có việc làm rồi thì mới có thể bám trụ lại thành phố này, nếu không thì số tiền ít ỏi trong tay cũng chẳng mấy mà hết sạch.
Nghe mẹ nói vậy, tôi và Lưu Dao tất nhiên rất vui, nhưng cũng lo mẹ không kham nổi công việc: "Mẹ có làm nổi không?"
"Việc gì mà không làm được, ở nhà mẹ còn làm đủ việc.
Giờ có thể kiếm chút tiền, tốt quá rồi." Mẹ gắp cho tôi một miếng đậu phụ: "Nửa miếng đậu phụ còn lại mẹ đã cắt thành miếng để bên ngoài cho đông lạnh rồi.
Sáng mai mẹ phải dậy từ hơn 4 giờ để đi quét đường.
Các con cứ dậy nấu cơm, ăn với nhau trước, không cần đợi mẹ."
"Không sao đâu mẹ, chị em con định sáng sớm cũng ra ngoài nhặt than, lúc đó ít người hơn, chắc sẽ nhặt được nhiều hơn hôm nay." Tôi không yên tâm để mẹ đi làm công việc nặng nhọc này.
Mẹ nghe vậy nói: "Thế thì mẹ sẽ đi quét đường trước, khoảng hơn 7 giờ thì xong, mẹ sẽ ra đón hai đứa, chúng ta cùng nhặt thêm."
"Được ạ.
Lưu Dao sẽ ở nhà trông nhà."
"Không đâu." Lưu Dao phụng phịu: "Con không phải ăn không ngồi rồi đâu, con có thể nhặt than mà!"
Chúng tôi thuyết phục mãi nhưng thấy Lưu Dao kiên quyết như vậy thì đành thôi.
Tôi đi rửa bát sau bữa tối, mẹ và Lưu Dao thì đang trải chăn ra.
Cô bé mệt nhoài, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Tôi cùng mẹ ngồi bên bếp lò, xử lý số than vụn đã nhặt được, viên chúng thành những cục than nhỏ.
Hai mẹ con làm một lát là xong việc.
Khi nằm trên giường, tôi nhìn chiếc chăn mới làm và không thể không cười: "Thật tốt quá.
So với chăn ở làng thì tốt hơn nhiều."
Tôi chỉ ở làng vài ngày, nhưng chiếc chăn ở đó vừa nặng vừa rách, bông thì mục nát, chẳng ấm chút nào.
Thêm vào đó còn có mùi khó chịu, cái này thì tốt hơn hẳn.
Nghe tôi nói vậy, mẹ nghẹn ngào: "Đều là lỗi của mẹ, luôn quá yếu đuối, khiến các con cũng phải chịu khổ."
Tôi cười nói: "Mẹ đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, bây giờ mọi thứ đã tốt hơn rồi mà? Thật ra con thấy những gia đình nhặt nhiều than còn mang đi bán.
Hay là chúng ta nhặt nhiều lên rồi đem bán?"
Mẹ kiên quyết không đồng ý: "Không được, mẹ không mong các con phải kiếm tiền.
Bây giờ mẹ có thu nhập rồi, ba mẹ con mình tiết kiệm một chút là đủ.
Các con phải học hành, không thể cứ nghĩ đến chuyện kiếm tiền mà ảnh hưởng đến việc học."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...