Mẹ tôi nhìn quần áo của họ, cúi đầu kéo lại chiếc áo của mình.
Chắc bà đang cảm thấy rất tủi thân.
Tôi nắm tay mẹ: “Không sao đâu mẹ, sau này chúng ta sẽ có quần áo đẹp.”
Lưu Cương và Vương Hoa trông có vẻ rất vui vẻ, vừa đi vừa cười nói.
Vương Hoa là người to tiếng, dù không muốn nghe nhưng lời bà ta nói vẫn lọt vào tai chúng tôi.
“Không có hai đứa con gái chết tiệt đó ở nhà họ Lưu thì thật tốt quá! Nếu không thì hộ khẩu của Lệ Phân và Quang Lượng khó mà chuyển được.
Sau này muốn vào cấp ba thì phải dựa vào hộ khẩu.
Trường làng thì có học được gì chứ? Bây giờ đuổi hết đi rồi, hộ khẩu của chúng sẽ được chuyển vào nhà cậu rồi.”
Lưu Cương nhăn mặt nói: “Chuyện đâu có dễ thế! Tôn Ngọc Lan còn đang mang thai, sao có thể để hai đứa đó vào hộ khẩu của họ? Chuyện này không dễ đâu.”
“Không được cũng phải được! Sau này phân nhà, chia tiền gì đó, đều dựa vào hộ khẩu mà phân.
Lẽ nào lại để hai đứa trẻ về lại làng sao? Bao năm qua, cậu hai sống sung sướng trên thành phố, chẳng phải nhờ chúng ta hầu hạ mụ già, làm ruộng trồng lúa sao? Để hai đứa trẻ vào hộ khẩu nhà cậu ấy cũng là lẽ đương nhiên!”
Tôi nghe mà không thể chịu nổi, sao có thể vô liêm sỉ như thế? Rõ ràng là mẹ tôi đã hầu hạ cha mẹ chồng, làm việc đồng áng!
Lưu Cương khó chịu nói: “Được rồi, chuyện này để sau hãy nói.
Sắp đến Tết rồi, đừng làm mất lòng nhau.
Tôn Ngọc Lan không giống như người trước, không để bà tùy tiện bắt nạt nữa đâu.
Bà phải cư xử tử tế, không thì Lưu Cường cũng chẳng vui vẻ gì.”
"Yên tâm, tôi biết rõ điều này mà! Con đàn bà ngu ngốc đó cuối cùng cũng lăn đi rồi, chỉ tiếc là đến Tết lại phải mua một con lừa nữa, không thì ai làm hết đống việc đó? Cô ta ngu chứ tôi không ngu, tôi chẳng đời nào làm ngần ấy việc đâu."
Tôi cắn chặt răng, trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
Mẹ kéo tay tôi lại, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, mọi chuyện đã qua rồi."
Đúng lúc đó, Lưu Quang Lượng quay đầu lại cười: "Mẹ ơi, mẹ nói thím út là con lừa hả?"
"Đúng vậy, mà còn là một con lừa ngu ngốc nữa! Cuối cùng làm không nổi nữa thì bị đuổi đi."
Một câu nói làm bốn người bọn họ cười phá lên.
Tôi không thể nhịn nổi nữa, bước nhanh tới trước mặt họ: "Các người vừa chửi ai là con lừa đấy?"
Cả bốn người bị giật mình, sau đó tất cả đều lộ vẻ mặt tức giận.
Người đầu tiên ra tay là Vương Hoa, bà ta lao tới tát vào mặt tôi: "Đồ con tiện nhân này không biết xấu hổ, dám đánh bác cả mày, tao đánh chết mày!"
Tôi thấy bà ta lao tới, liền nhẹ nhàng né qua, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bên hông bà ta.
Bà ta ngã sấp mặt xuống đất, khiến mọi người xung quanh chú ý.
Lưu Quang Lượng chửi bới đòi đánh tôi, nhưng tôi chỉ cần quét chân một cái là hắn ta ngã phịch xuống đất.
Lưu Lệ Phân hốt hoảng kêu lên, định đỡ hắn ta dậy, nhưng tôi đá một cái khiến hai người họ ngã chồng lên người Vương Hoa.
Vương Hoa vừa chửi rủa vừa định ngồi dậy, nhưng lại bị hai đứa đè xuống, ba người chồng chất lên nhau, khiến xung quanh bật cười lớn.
Lưu Quang Lượng mồm miệng tục tĩu, còn Lưu Lệ Phân thì lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
Cô gái này không phải người dễ chơi.
Trong sách, Tôn Ngọc Lan dù ích kỷ thế nào cũng không thể đối phó với chị ta.
Cuối cùng, chị ta tìm được việc làm ở thành phố và gả vào một gia đình tốt.
Đây đúng là loại người nguy hiểm nhưng không hay lên tiếng.
Tuy nhiên, sau này chị ta đắc tội với nữ chính, bị chơi tơi tả và cuối cùng còn ly dị.
Tôi vỗ tay cười nói: "Mẹ, mẹ xem, ba người họ nằm đè lên nhau trông chẳng khác gì ba con lừa ngu ngốc."
Mẹ kéo tay tôi: "Thúy Hỉ, đừng làm loạn nữa."
Lưu Cương quát lên: "Lưu Thúy Hỉ, mày vừa nói gì đấy? Mày có còn chút giáo dục nào không?"
Tôi hừ lạnh: "Vừa nãy vợ ông chửi tôi là con lừa, ông không chỉ không ngăn cản mà còn cười hả hê.
Giáo dục của ông để đâu rồi?"
Lưu Cương chỉ tay vào tôi: "Mày bị ma nhập à? Tao là trưởng bối của mày…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...