Giám đốc Bạch trừng mắt nhìn Lưu Cường: “Hôm qua cậu nói thế nào? Đây là cách cậu giải quyết vấn đề sao? Cậu là một đảng viên, định bán con gái mình làm dâu nuôi từ bé? Còn dung túng cho mẹ và anh trai mình đánh con gái và vợ cũ, cướp tiền bồi thường?”
Lưu Cường bị mắng cúi đầu nhận lỗi: “Tôi thật sự không biết, xin ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết việc này!”
“Đều do mày gây ra, con đĩ đáng chết này, sao mày không chết đi cho rồi!” Bà nội tức giận chửi rủa, lao tới tát mẹ tôi mấy cái liền, mặt mẹ tôi lập tức đỏ ửng, sưng vù lên.
Tôi lập tức xông lên định đánh lại, nhưng mẹ đã ôm chặt lấy tôi.
“Đừng đánh nữa, Thúy Hỉ!” Bà vừa khóc vừa nói.
Tôi giận đến nghiến răng kèn kẹt, đồ mụ già khốn kiếp, bà cứ chờ đấy!
“Đồ phá gia chi tử, không biết xấu hổ, không nghe lời tao, tao hôm nay sẽ đánh chết mày!” Bà già vẫn muốn đánh tiếp.
Nhưng mấy công nhân lớn tuổi đã giữ bà ta lại: “Thôi đi! Bà làm sao thế? Để cháu gái làm dâu nuôi từ bé đã là sai rồi, sao còn đánh người?”
Bà già lập tức ngồi bệt xuống đất: “Bị ức hiếp quá rồi, nhìn tôi già cả thế này mà còn bị bắt nạt.
Tôi không sống nổi nữa!”
Tôi bước tới kéo Lưu Dao: “Em khóc đi, khóc to lên, nói hết những gì cha và bà đã làm!”
Lưu Dao gật đầu, đứng đó òa lên khóc, kể hết mọi chuyện cha chúng tôi không thèm đoái hoài gì, cha lại còn cưới người khác, bỏ mặc chúng tôi.
Lưu Cường bên kia trừng mắt nhìn tôi, mắt ông ta đỏ ngầu.
Vài nữ công nhân nhìn thấy Lưu Dao gầy gò yếu ớt, liền bật khóc: “Lát nữa theo cô vào nhà ăn, cô cho con hết bánh bao của cô.”
Bà già tức đến lồi cả mắt, xông tới định đánh Lưu Dao: “Con nhãi thối, mày bị mẹ mày, con hồ ly tinh đó, dạy hư hết rồi!”
Giám đốc Bạch vội vàng chạy tới ngăn cản bà ta.
Kết quả, bà giá đó tát thẳng vào mặt ông ấy.
Chát! Một cái tát rơi xuống rõ to, in hằn trên mặt giám đốc Bạch.
Xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, nếu cú tát đó mà giáng xuống Lưu Dao, đứa trẻ bé nhỏ như vậy sẽ thế nào?
Mặt Lưu Cường tái mét, suýt nữa tức giận ngất đi, chỉ vào bà già quát: “Mẹ, sao mẹ cứ làm loạn mãi thế? Đánh đứa lớn xong lại đánh đứa nhỏ, giờ còn đánh cả giám đốc nữa? Mẹ có thực sự muốn con về quê trồng trọt với mẹ không? Anh, anh mau đưa mẹ về đi!”
Bà già ngơ ngác: “Không phải con kêu mẹ tới sao, sao bây giờ lại...”
“Anh, đưa bà ấy về đi!”
Lưu Cương không nói gì, kéo bà già đi, bà ta vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa.
Lưu Cường vội vàng xin lỗi giám đốc, trông như sắp quỳ xuống tới nơi.
Giám đốc Bạch mất hết cả thể diện, mặt mang dấu tay đỏ ửng, bất lực phất tay: “Trong ngày hôm nay nhất định phải giải quyết xong, không thì cậu khỏi cần làm nữa!”
“Vâng, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Lưu Cường trông già đi mười mấy tuổi trong phút chốc, lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Giờ thì các người hài lòng rồi chứ? Thúy Hỉ, mày học đánh nhau ở đâu ra? Sao không giống con gái gì cả?”
Tôi liếc ông ta một cái: “Không có cha dạy dỗ thì thành ra thế này! Hơn nữa, ngày nào tôi cũng bị ép làm ruộng, chẳng có gì ngoài sức mạnh! Đánh những kẻ không ra gì như các người, tôi có thừa kinh nghiệm!”
“Đồ nghiệt chủng!”
Tôi hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta, đi về phía sau mẹ.
Bà bình tĩnh nói: “Hai đứa con này nhà các người không cần nữa, tôi tự mình nuôi, nhưng tiền bồi thường các người phải trả.
Trước mặt giám đốc mà không trả tiền thì cho dù tôi có chết, cũng sẽ không tha cho các người!” Mẹ nhìn Lưu Cường đầy căm hận.
Lưu Cường suy nghĩ một lúc, nói: “Vương Hà, nếu cô lấy số tiền này, chúng ta coi như cắt đứt hoàn toàn, sau này cô và bọn trẻ có chuyện gì, tôi sẽ không can thiệp nữa đâu.
Đất đai và nhà ở trong làng cũng sẽ không còn là của cô nữa.
Tôi khuyên cô nên trả tiền lại cho mẹ, ít ra ở làng cô còn có chỗ mà về.”
Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi lắc đầu: “Không, tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Anh không cần khuyên nữa.
Đất đai và nhà cửa trong làng tôi cũng không cần, không dựa vào nhà họ Lưu, tôi vẫn có thể nuôi hai đứa con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...