“Con chỉ nghĩ rằng không thể mãi yếu đuối như vậy được.
Mẹ, ăn đi.” Tôi gắp một miếng thịt kho tàu lớn cho mẹ.
Chúng tôi không nói thêm lời nào, lặng lẽ ăn xong bữa.
Tôi nhờ người phục vụ gói lại phần thức ăn còn thừa.
Không ai biết nhà khách ở đâu, phải hỏi thăm nhiều người mới tìm được.
Chúng tôi chọn phòng rẻ nhất, chỉ rộng vài mét vuông, với một chiếc bàn nhỏ, trên đó có một cái ấm nước và mấy chiếc cốc tráng men.
Gần cửa sổ là một chiếc giường nhỏ trải chăn gối màu xanh lá.
Rất đơn sơ, ba người xoay xở còn khó.
Mẹ tôi ngồi bên giường, trầm ngâm.
Có nằm mơ bà cũng không ngờ rằng chuyến đi thành phố lần này lại kết thúc bằng việc bị bỏ rơi.
Một phụ nữ nông thôn bị chồng bỏ, điều đó có nghĩa là gì thì không cần phải nói.
Danh tiếng bị bôi nhọ, bị làng xóm cười nhạo.
Nếu trở về làng, bà sẽ bị những lời đàm tiếu nhấn chìm.
Tôi dắt Lưu Dao đến bên cạnh mẹ.
Lưu Dao thì thào: “Mẹ ơi, đừng buồn.
Con và chị sẽ luôn bảo vệ mẹ.”
Bà cố gắng mỉm cười, xoa đầu con bé: “Thúy Hỉ, Dao Dao, nếu các con có thể học ở thành phố, mẹ có về làng cũng yên tâm.
Nhưng không biết cha các con có thật sự cho các con đi học không?”
“Ông ta đang chờ được thăng chức.
Vì ảnh hưởng đến danh tiếng nên ông ta sẽ không dám không quan tâm đến chúng con.
Khi đó, mẹ cũng ở lại thành phố, đừng về làng nữa.”
“Mẹ ở lại đây thì làm gì, không có việc làm.”
“Nếu về làng, mẹ chẳng phải sẽ bị bà nội ức hiếp đến chết sao? Cứ nghe con đi, giờ thời đại đã khác, chúng ta làm gì cũng có thể kiếm sống mà.”
Mẹ nắm lấy tay tôi: “Để sau rồi tính.
Con chắc mệt rồi, dọn dẹp rồi nghỉ ngơi thôi.”
Ở làng, chúng tôi đã quen với việc chỉ ăn hai bữa một ngày, tối nay cũng không ăn gì.
Sau khi dọn dẹp qua loa, trời tối, ba mẹ con tôi cùng nằm chen chúc trên chiếc giường nhỏ.
Lưu Dao nằm ngược chiều với chúng tôi, đối mặt với lò sưởi.
Tôi và mẹ nằm sát vào nhau.
Tôi nghĩ đến khuôn mặt dày của cha tôi và những chuyện đã xảy ra với nữ chính, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, vì thế tôi không ngủ được.
Sao tôi lại xuyên vào cuốn sách này?
Đến nửa đêm, tôi mơ màng nghe thấy tiếng mẹ khóc thút thít, bà cắn chặt góc chăn, cả người run rẩy.
Người phụ nữ tội nghiệp này đã sống như trâu ngựa suốt bao năm qua, và đây là kết cục mà bà phải nhận.
Tôi ôm lấy vai mẹ, bà cũng không nói gì, chỉ dựa vào lòng tôi mà khóc.
Trong thực tế, tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Dù bà không phải là mẹ ruột của tôi, nhưng cũng cho tôi cảm giác như một người mẹ.
Lòng tôi chợt thắt lại, cũng bắt đầu khóc theo, khẽ an ủi bà: "Mẹ, sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..."
Mẹ cũng không nói gì, như một con vật nhỏ đáng thương, co rúm lại.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm, rửa mặt xong rồi ăn bánh bao và thức ăn còn lại từ hôm qua, sau đó lại đến nhà máy của cha.
Từ xa chúng tôi đã thấy có hai người đứng ở đó, Lưu Dao sợ hãi nấp sau lưng mẹ tôi.
Người đàn bà già đứng đầu vừa thấy chúng tôi đến, lập tức như một ác quỷ xông tới.
Họ chính là bà nội và bác cả của nữ phụ, cả hai đều mặc áo bông đen.
Bác cả trông có chút giống cha, nhưng vì sống trong làng suốt, không được thảnh thơi như ở thành phố, nên nhìn già đi rất nhiều.
Còn gương mặt bà nội lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sự căm thù, dường như có thể bắn ra lửa.
Tôi nghĩ một chút liền hiểu ra, chắc chắn là lão cha khốn nạn của tôi thấy tình hình không ổn, chiều hôm qua đã nhờ người gửi tin về làng gọi cứu viện.
Bản thân ông ta tất nhiên không tiện thay đổi quyết định, nên đã kéo mẹ và anh trai mình đến để bắt chúng tôi về.
Bà nội trừng đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, còn giơ tay chọc vào trán bà: “Mày là cái con đàn bà ti tiện, dám lén lút đến thành phố? Suýt nữa thì làm hỏng việc của con trai tao! Đúng là một con sao chổi!”
Mẹ tôi bị chọc lui mấy bước, sau đó cúi đầu nói: “Anh ấy đã kết hôn với người khác rồi, tại sao các người không nói cho tôi biết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...