Trong toa ăn, tuy không có nhiều món ăn, nhưng cũng có vài món, trong đó còn có mấy miếng thịt, nhìn khá hấp dẫn, cảm giác hương vị chắc cũng ngon.
Điều làm Ninh Tịch Nguyệt vui mừng nhất là nàng thấy được thịt heo kho, cá kho và đùi gà lớn.
Điều làm Ninh Tịch Nguyệt vui mừng là, ở đây ăn cơm không cần phiếu gạo và phiếu thịt, chỉ cần lấy phiếu cơm, đồ ăn cũng chỉ cần trả tiền là được, rất thuận tiện cho người như nàng, phiếu định mức không đủ.
Nhìn giá cả, một phần cơm hộp nhôm ba hào tiền, một phần cải trắng hầm miến ba hào tiền, một phần cá kho năm hào tiền, một cái đùi gà năm hào tiền.
Tuy giá hơi đắt nhưng nàng trong túi còn có ít tiền, cũng không cần ủy khuất chính mình.
Nàng muốn ăn mấy món này, nhưng phần ăn quá nhiều một người không hết.
Nghĩ đến phía sau còn có một người, Ninh Tịch Nguyệt chớp mắt, xoay người hỏi: “Quý đồng chí, chúng ta cùng nhau gọi món ăn ăn, vừa có thể ăn nhiều món lại còn tiết kiệm tiền, ngươi thích ăn gì?”
“Hành, không kén ăn, ngươi tùy ý gọi.
”
Quý Diễn Minh trả lời ngắn gọn làm Ninh Tịch Nguyệt rất vui.
“Rõ.
”
Không kén ăn thì tốt, nàng có thể gọi những món nàng thích.
Ninh Tịch Nguyệt chỉ vào các món yêu thích của mình bảo nhân viên phục vụ:
“Sư phụ, cho ta hai phần cơm hộp, một phần cải trắng hầm miến, một phần cá kho, và một phần đùi gà.
”
Ninh Tịch Nguyệt đang định trả tiền, Quý Diễn Minh đã đưa hai tờ phiếu cơm cùng tiền cho sư phụ.
Sư phụ nhận tiền cười tươi: “Được rồi, ngài tìm chỗ ngồi, sẽ mang đồ ăn tới ngay.
”
Ninh Tịch Nguyệt nhanh chóng lấy ra hai quả trứng gà từ túi nhỏ của mình hỏi: “Sư phụ, có thể giúp ta hâm nóng hai quả trứng gà này không? Chúng là trứng chín, chỉ cần hâm nóng lại là được.
”
“Vì nhân dân phục vụ, được thôi.
” Sư phụ vui vẻ nhận trứng gà.
“Cảm ơn sư phụ.
”
Hai người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Ninh Tịch Nguyệt đưa phần tiền cơm của mình cho Quý Diễn Minh.
Quý Diễn Minh liếc nhìn tay trắng nõn mảnh khảnh đưa tới, rồi nhanh chóng dời mắt, bình tĩnh nhận lấy chín hào năm tiền, ngón tay nhéo duy nhất một phân tiền xu, tai lại không tự giác đỏ lên.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, chỉ trong hai phút, nhân viên phục vụ đã bưng khay tới, trên đó là những món nàng đã gọi cùng hai quả trứng gà hâm nóng.
Ninh Tịch Nguyệt giúp mang đồ ăn từ khay đặt lên bàn, rồi gật đầu cảm ơn nhân viên: “Cảm ơn đồng chí.
”
Nàng chia một quả trứng gà cho Quý Diễn Minh: “Quý đồng chí, trứng gà nhà tự nấu, ngươi đừng chê.
”
“Cảm ơn.
”
Ninh Tịch Nguyệt nhìn trước mặt mỗi cái hộp nhôm đầy đồ ăn, tâm trạng thật vui vẻ: “Thơm quá nha, ăn thôi.
”
Toàn bộ thời gian, Ninh Tịch Nguyệt đều chăm chú ăn, không thể không nói hương vị thật sự rất ngon, phần ăn cũng đủ.
Đặc biệt là món cá kho, cả hộp đầy những miếng cá thơm cay, không giống như sau này ở các tiệm cơm chỉ có một lớp mỏng cá trên mặt, còn lại toàn là rau và ớt cay.
Bữa này, Ninh Tịch Nguyệt ăn đến thỏa mãn, hai người ăn hết sạch đồ ăn, không để thừa một chút nào.
“Nghỉ một chút, ăn nhiều quá rồi.
” Ninh Tịch Nguyệt vuốt bụng tròn vo, đánh một cái cách.
Quý Diễn Minh lặng lẽ dọn dẹp, gom hết hộp cơm trên bàn rồi mang đến nơi chuyên thu hộp cơm.
Ninh Tịch Nguyệt muốn giúp nhưng bị từ chối, nàng đơn giản ngồi nghỉ, trong lòng nghĩ đến khi tới nơi sẽ viết cho Quý đồng chí một lá thư cảm ơn dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...