Vì vậy, nàng thật sự rất cảm ơn vị lão đồng chí này, luôn suy nghĩ cho nàng.
"Không có gì, đó là việc chúng ta nên làm, không cần cảm ơn.
" Lão đồng chí phất tay, rồi nói với Quý đồng chí: "Tiểu Quý, người này giao cho ngươi, nhất định phải bảo vệ tốt, đưa an toàn đến nơi.
"
Đồng chí Quý đứng thẳng, kính một cái chào, gật đầu đáp: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
"
Ghi chép xong, các đồng chí cảnh sát rời đi, hiện trường chỉ còn lại Ninh Tịch Nguyệt và đồng chí Quý.
"Ta ở ngay cách vách, có việc gì ngươi cứ gọi ta, Tiểu Ninh đồng chí.
" Quý đồng chí nghiêm túc nói: "Không có việc gì thì tốt nhất đừng ra ngoài nhiều, ăn cơm thì gọi ta, ta sẽ đưa ngươi đi.
Vì an toàn của ngươi, mong ngươi thông cảm.
"
Sau một chuyến này, Ninh Tịch Nguyệt đã nhận ra, ba người kia tuyệt đối không phải chỉ là kẻ trộm vặt, nếu không đã không gây huyên náo như vậy.
Thậm chí nàng đánh người ta bất tỉnh mà cũng không bị nói một lời, còn được đồng chí Quý bảo vệ.
Bất quá những chuyện này đều không liên quan đến nàng, việc của nàng chỉ là bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không ra ngoài lắc lư.
Mạng này của nàng là vận may lớn lắm mới có được.
“Tốt, ta đã biết, cảm ơn ngươi, Quý đồng chí.
” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu đáp.
Vị Quý đồng chí này cao to, nhìn rất có cảm giác an toàn, rất có uy lực, làm nàng cảm thấy yên tâm.
“Không cần cảm ơn, ta tên Quý Diễn Minh, ngươi có bất cứ việc gì đều có thể gọi tên ta, ta đều có thể nghe được, không phải sợ phiền phức.
” Quý đồng chí nghiêm túc nhìn Ninh Tịch Nguyệt nói.
“Ân.
”
Ninh Tịch Nguyệt cảm thấy Quý đồng chí rất tận tâm, đúng là một đồng chí tốt của nhân dân.
Cũng lúc này, Ninh Tịch Nguyệt mới phát hiện Quý đồng chí này trông còn có phần đoan chính, gương mặt lập thể, ngũ quan ưa nhìn, thân hình đặc biệt cao, nàng cao 1m67 mà chỉ mới đến bờ vai của hắn, không biết có phải hắn cao tới 1m9 không.
Chỉ là mặt quá đen, lại luôn giữ một vẻ nghiêm túc, khiến người ta hoàn toàn bỏ qua diện mạo của hắn, nói chuyện cũng lạnh lùng đến dọa người, làm ai cũng cảm thấy khó tiếp cận.
Nhìn bề ngoài, hắn đúng là giống như Diêm Vương mặt đen lạnh lùng vô tình.
Nhưng Ninh Tịch Nguyệt cảm thấy qua vài câu nói vừa rồi của Quý đồng chí, hẳn là một người rất ấm áp.
Quý Diễn Minh không biết Ninh Tịch Nguyệt đánh giá hắn như thế nào, hắn nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Cũng gần đến trưa rồi, đi trước toa ăn ăn cơm.
”
“Tốt.
”
Quý Diễn Minh vừa nói xong, trên xe phát thanh liền bắt đầu thông báo nhắc nhở cơm trưa, toa ăn ở giữa toa giường nằm và ghế ngồi cứng, ở toa thứ chín, khá gần.
Ninh Tịch Nguyệt nghe thấy phát thanh, lập tức chạy lên phía trước, quay đầu lại thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên, lát nữa đông người, không có chỗ ngồi, cũng không còn đồ ăn ngon.
”
Có lẽ do từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nên trong việc ăn cơm, Ninh Tịch Nguyệt là người tích cực nhất.
Nhớ lúc còn đi học, mỗi lần múc cơm nàng đều là người chạy đầu tiên, xa xa dẫn đầu, tốc độ nhanh đến mức các bạn học phía sau không theo kịp.
Ăn cơm không tích cực thì đầu óc có vấn đề, nàng luôn rất đồng tình với câu này.
Quý Diễn Minh theo sát phía sau, nhìn Ninh Tịch Nguyệt tích cực chạy về phía toa ăn, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt không dễ phát hiện.
Khi vào tới toa ăn, Ninh Tịch Nguyệt phát hiện mình quả nhiên là một trong những người đến đầu tiên, có lẽ đại đa số người đều tự mang lương khô, nên số người đến toa ăn không nhiều lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...