Ninh Hải và Vân Tú Lan cũng ngồi một góc, trang bị vũ khí trong tay, như hổ rình mồi nhìn Trương Viễn đang nằm trên mặt đất, tạo thành hậu thuẫn kiên cố cho Ninh Tịch Nguyệt.
Trương Viễn, một đứa nhóc nghèo vừa tốt nghiệp cấp ba, chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này.
Nhà này trước kia nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng bây giờ so với những kẻ hắn từng tiếp xúc ở chợ đen còn đáng sợ hơn.
Hắn cả người vô lực, xụi lơ trên mặt đất, trong lòng tổng cảm thấy hôm nay chỉ cần một chút không đúng ý Ninh Tịch Nguyệt là sẽ bị đánh tơi bời một trận.
Ban đầu, hắn định hống một chút Ninh Tịch Nguyệt, tranh thủ không phải trả tiền hoặc ít nhất kéo dài thời gian trả nợ.
Nhưng ý tưởng đó đã biến mất không còn dấu vết, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi, sợ rằng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Trương Viễn tay run run móc từ trong bao ra một cái hộp đưa qua, rồi từ người móc ra một chồng tiền đưa qua, giọng run rẩy: "Sáu...!600 đồng tiền đều ở đây, các ngươi số...!đếm đếm."
Lúc này, đến lượt Vân Tú Lan lên sân khấu.
Làm kế toán trong xưởng dệt, việc đếm tiền với nàng đơn giản như uống nước.
Cầm dao phay trong tay đưa cho Ninh Hải, nàng bắt đầu nghiêm túc đếm tiền.
Dù có rất nhiều tiền lẻ, nhưng Vân Tú Lan chỉ mất vài phút để đếm xong, phân loại và sắp xếp gọn gàng.
Sau đó, nàng gật đầu với Ninh Hải và Ninh Tịch Nguyệt: "Không nhiều không ít, vừa vặn 600 đồng."
"Tiền cũng đã trả, vậy...!giấy vay nợ...!và sổ sách có thể trả lại cho ta không?" Trương Viễn hiện tại chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi ma quỷ này.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua 600 đồng tiền đã xếp gọn, đã đến lúc đóng cửa đánh chó.
Trên mặt nở nụ cười không chút để ý, nàng tiến gần Trương Viễn: "Được, trả cho ngươi."
Lời vừa dứt, gạch trong tay nàng như bão táp giáng xuống người Trương Viễn, khuôn mặt vốn đang cười bỗng chốc biến thành một mảnh sương lạnh.
"A ngao..."
Đau đớn khiến Trương Viễn kêu thét, giãy giụa né tránh.
Nhưng Ninh Hải và Vân Tú Lan không phải là loại người dễ bị đánh bại.
Họ đã muốn đánh cái kẻ lừa gạt con gái mình từ lâu, hiện tại có cơ hội, sao có thể bỏ qua.
Cả hai cầm giẻ lau nhét vào miệng hắn, cùng nhau tham gia hành hung kẻ phản bội, khiến Trương Viễn không thể kêu la hay trốn tránh, chỉ có thể chịu đựng cơn bão tố từ cả gia đình.
"Làm ngươi lừa gạt tình cảm của ta, làm ngươi gạt ta tiền."
"Làm ngươi vừa ăn vừa mắng ta ngốc."
"Hôm nay nếu không đánh ngươi đến mười ngày nửa tháng không xuống giường, ta liền không họ Ninh." Ninh Tịch Nguyệt vừa múa gạch vừa xả nỗi buồn bực trong lòng.
Ninh Tịch Nguyệt đã thiết kế cách đánh này, không gây chết người, tác động từ bên trong, không để lại dấu vết bên ngoài, gây nội thương.
Hắn đau đớn bên trong nhưng không có bằng chứng, có thể yên tâm mà đánh.
Ninh Hải và Vân Tú Lan đánh người cũng có chừng mực, toàn bộ quá trình vẫn giữ lý trí, chỉ là để phát tiết những oán khí tích tụ mấy năm nay.
Họ không cần thiết vì một kẻ cặn bã mà gây thêm phiền phức, chỉ chuyên dùng chày cán bột đánh vào mông.
Khi đã đánh xong, cả ba người đều dừng lại, xoa xoa cánh tay đã mỏi.
Ninh Tịch Nguyệt ném tờ giấy nợ cuộn tròn vào người Trương Viễn đang nằm trên mặt đất: “Sổ sách ta giữ lại, sau này đừng tới trước mặt ta mà nhảy nhót, gạch của ta không phải là để ngắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...