Bà ta nói rất hay nhưng lại không hề đả động gì tới Trần Thắng Nam cả.
Dường như Trần Thanh Di đã tin tưởng bà ta, cô cười tủm tỉm nói:
“Bác cả gái, bụng của bác hễ bị đau là đau suốt một ngày, không phải là bác có vấn đề gì lớn chứ? Có cần đi khám bác sĩ không? Cũng đừng tiếc mấy đồng tiền rồi để bệnh càng trở nặng hơn đó.
Ấy nhưng bụng của bác gái cả thật hiểu chuyện, nói đau thì đau ngay, nói khỏe thì khỏe lại ngay, còn chẳng cần phải uống thuốc.
Cháu rất hâm mộ bác, không giống như cháu, mấy ngày trước khi cháu bị bệnh, cháu uống thuốc mà còn khó chịu thật nhiều ngày nữa, giờ đi đường chân của cháu còn loạng choạng nữa đây này!”
Mọi người ở nhà họ Trần: … Cháu cũng biết bóng gió ghê nhỉ!
Bị một đứa cháu trong nhà chèn ép như thế, Thạch Lan Hoa muốn mắng lại cô, nhưng đến khi nhìn thấy Triệu Hương Mai ở một bên như hổ rình mồi nên bà ta nghĩ đến cái dáng vẻ người đàn bà đanh đá của bà!
Còn có bà sẽ bao che cho con cái!
Bà ta đè nén cơn tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Dạ dày của bác gái cả không tốt, không đáng ngại.
”
Triệu Hương Mai nhịn cười, bà xoa đầu nhỏ của con gái mình, quay đầu nhìn về phía Thạch Lan Hoa nói:
“Chị dâu, bụng chị bị đau, không phải là trong bụng chị có giun sán đấy chứ? Dù sao thì chị dâu cũng hay ăn vụng ngô ở trên ruộng, trước khi ăn lại không rửa tay nên trong bụng có giun sán cũng rất bình thường!”
Khi làm việc ở trên ruộng, trên tay dính đầy bùn đất, nếu phải đi vệ sinh trong quá trình làm việc, vậy…
Chậc chậc chậc, tóm lại là bẩn thỉu không chịu được, nghĩ sao cũng đều cảm thấy ghê tởm.
Thạch Lan Hoa nghe vậy thì nhanh chóng xua tay, thề thốt phủ nhận: “Em dâu, em đừng có nói bậy.
Chị ăn vụng ngô lúc nào chứ? Chị lớn tới từng tuổi này, làm sao chị có thể làm chuyện như thế được cơ chứ? Em đừng vu oan cho chị như vậy.
”
Bà ta có ăn lén thân ngô ngọt hai lần, làm sao mà vợ của thằng hai biết được chứ?
Nếu để cho người ở trong đại đội biết được chuyện này, đây chính là tai họa lương thực hay sao!
Không chừng là đại đội trưởng có thể thoá mạ bà ta một trận và còn bắt bà ta đi dọn phân mấy ngày nữa.
Tuy rằng bà ta không thừa nhận, nhưng xem xét tới vẻ mặt chột dạ kia và vội vã phủ nhận như vậy, người nhà họ Trần nào còn có thể không biết được lời nói của Triệu Hương Mai chính là thật sự.
Mặt của ai nấy đều co giật, đây thật sự quá tham lam đi.
Trần Thanh Di còn phát hiện ra bác cả của mình nhắm chặt hai mắt lại, ông ta hít sâu hai cái như thể đang muốn nói rằng: Thật sự chịu không nổi cái bà già xuẩn này mà!
Cô cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cô nhanh chóng chọc chọc anh ba đang đứng xem kịch vui vẻ ở một bên.
Thấy anh ba nhìn qua, cô hất cằm về phía bác cả.
Hai anh em làm mặt quỷ một phen.
Triệu Hương Mai chú ý tới bọn họ, bà trừng mắt liếc cả hai đứa nhỏ phá phách một cái ngụ ý bảo hai người bọn họ chú ý một chút, thấy hai người đã thành thật hơn.
Tiếp theo, bà lại mở miệng nói: “Chị dâu, dù sao thì em cảm thấy chị nên uống chút thuốc tẩy giun mới được, nếu không thì giun sán sẽ càng ngày càng phát triển lớn hơn…”
Blah blah nói trong bụng con cái nhà ai có giun sán có bao nhiêu con, dài bao nhiêu và to dày bao nhiêu.
Thấy Thạch Lan Hoa vuốt bụng, mặt bà ta trở nên hơi trắng bệch, có vẻ hơi buồn nôn, bà mới vui sướng quyết định kết thúc chủ đề này.
Nếu tiếp tục nói thêm cái gì nữa, sẽ chẳng có ai nuốt nổi miếng cơm tối đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...