"Hắt xì, hắt xì!"
"Ai u, bé ngoan của bà, có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Mau vào phòng, nội pha nước đường đỏ cho con uống.
"
Bà cụ Trần khẩn trương kéo đứa bé béo ú vào trong ngực.
Sờ từ đầu đến chân, vẻ mặt từ ái.
Trần Thanh Thụ vuốt vuốt cái mũi, tròng mắt quay tròn ôm cổ bà cụ làm nũng.
"Nội, cho con thêm một quả trứng chần nước sôi nữa nhé!"
"Được!" Bà cụ Trần lập tức đồng ý.
Cháu ngoan muốn ăn trứng gà có cái gì mà không được.
Trong nhà nuôi năm con gà lận cơ mà, con nào cũng không chịu thua kém, mỗi ngày đẻ trứng, bà ta để dành được không ít.
Qua mấy ngày con trai út trở về thì đưa cho nó đem đi hết, bồi bổ cho con dâu út một chút.
Dù sao con dâu út là người trong thành, quý giá, lại đang mang sáu tháng.
Trần Thanh Phong cùng Trần Thanh Di vào cửa sân nhìn thấy chính là Trần Thanh Thụ ngồi ở cửa phòng, bưng một bát nước lớn, uống rất ngon lành.
Trên mặt đều là đắc ý.
Trông thấy hai người trở về, Trần Thanh Thụ đầu tiên là co rúm lại một chút, lại nghĩ tới cái gì đó, trong nháy mắt sững sốt một chút.
Còn cố ý cắn một miếng trứng gà thật lớn, nhai ngồm ngoàm thật to giống như đang khoe khoang.
Đều có thể trông thấy trứng gà màu vàng dính trong răng.
Hai người bọn họ không cảm thấy thèm, ngược lại có chút buồn nôn.
Thanh Lỵ và Thanh Chi nhà chú ba Trần Trường Hà lại thèm thuồng, vụng trộm nuốt nước miếng.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía bên này, vành mắt cũng đỏ lên.
Đều không dám lên tiếng.
Trần Thanh Thụ càng thêm đắc ý, cái miệng kia càng nhếch cao hơn, tiếng nhai cũng vang lên to hơn!
Quá đáng ghét!
Trần Thanh Di tỏ vẻ nắm đấm cứng rồi.
Rất muốn cho nó một đấm.
Ở trong lòng hít sâu hai lần, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động động thủ, nhưng trong lòng vẫn ứa ra lửa.
Không chịu nổi, dứt khoát liếc một cái, nhếch môi: "Tao nói này Trần Thanh Thụ mày là heo sao?
Ăn thôi cũng lớn tiếng như vậy.
Ăn còn lớn tiếng hơn cả heo trong chuồng giành ăn với nhau nữa.
Mày là đã mấy đời chưa ăn trứng gà?
Hay là mày cố ý nhem thèm ai?
Không phải là nhem thèm bọn tao đó chứ?
Đã lớn rồi, mày giữ chút mặt mũi đi, cả nhà chỉ có mày là lười nhất, không làm gì cả, bình dầu đổ cũng không đỡ.
Muốn nói ăn trứng gà, trong nhà ai cũng có tư cách ăn, chỉ có mày là không có.
Đứa trẻ choai choai mười tuổi, một ngày chỉ biết lười biếng nằm dài, trừ ăn ra, chính là ngủ, người đầy mỡ.
Đừng có để người trong đại đội chê cười!
Nói nhà họ Trần chúng ta lại có người nối nghiệp lười!"
Nghĩ đến kẻ lười đời trước là cô hai Trần Trường Hồng và ông chú Trần Trường Hải!
Những người nhà họ Trần vừa tan tầm: Gia phong nhà họ Trần bình thường không tốt như vậy sao?
Triệu Hương Mai vui vẻ trong lòng: Cái miệng nhỏ của con gái mình thật lợi hại, giỏi lắm! Giống mình!
Trần Thanh Thụ: ! Xong rồi!
Cha cậu ta là người sĩ diện nhất.
Thạch Lan Hoa dựa khung cửa hóng chuyện, trước đó có bao nhiêu đắc ý vì con trai út luôn có thể chiếm được hời.
Khiến mẹ chồng yêu thương như bảo bối!
Lúc này liền có bấy nhiêu khó chịu, ngay cả giả vờ cười cũng không cười được.
Hận không thể tiến lên xé rách miệng cô cháu gái này!
Nhưng nghĩ đến mình buổi sáng lười biếng, cũng không có đi làm việc, không khỏi rụt cổ một cái.
Trần Thanh Phong ở một bên chú ý tới, ánh mắt chuyển một cái, cũng không để ý tới ánh mắt sững sờ của Trần Thanh Thụ, lập tức thay đổi họng súng.
Chuyển hỏa lực sáng Thạch Lan Hoa đang nở nụ cười cứng đờ trên mặt ở bên cạnh: "Bác gái, không phải cháu nói chứ Thanh Thụ không thể làm như vậy được, bác và bác trai cả cần phải dạy dỗ cho tốt.
Làm như nó tám đời chưa được ăn ngon vậy.
Người ngoài không biết còn tưởng rằng nhà lão Trần chúng ta nghèo thành dạng gì đâu!
Như vậy anh cả Thanh Quế của cháu làm sao cưới vợ được?"
Trần Thanh Quế: Bỗng dưng bị kéo vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...