Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con


Năm 1970, Đường gia.


“Uyển Uyển, hiện tại ba con còn bị tạm giam, không chừng lúc nào đó chúng ta sẽ bị đưa đến nông trường, mẹ và ba con đã đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với con và em trai con.



“Lục Hoài Cảnh đứa trẻ kia tuy chúng ta chưa từng gặp, nhưng nó là con cái liệt sĩ, trong nhà lại là tam đại bần nông, chính mình lại là quân nhân, con gả qua khẳng định không kém.



“Ba mẹ đều là vì tốt cho con, sao con luẩn quẩn trong lòng như vậy, nếu không phải ba con bị báo, chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách này.



“…”

Đầu đau muốn nứt ra.


Đầu óc sắp nổ tung!


Lời nói lải nhải tràn ngập ở trong tai Đường Uyển, một ký ức không thuộc về cô bị mạnh mẽ nhét vào trong đầu cô.


Cô khó khăn xốc mí mắt lên, đã đối diện vớimột khuôn mặt cực đẹp.


Mẹ của nguyên chủ Tần Tố hoảng loạn nhét tiền giấy màu sắc rực rỡ vào trong túi vải, lại nhét toàn bộ vào trong tay Đường Uyển.


“Uyển Uyển, con đi mau, Lục Hoài Cảnh ở cửa tiệm cơm quốc doanh đối diện nhà chúng ta chờ con, con lãnh chứng với cậu ấy trước.

Tới rồi bên kia đừng nhắc đéne ba mẹ, coi nhưchúng ta không cẩn thận gặp được con cũng xem như không quen biết chúng ta.



“Mẹ…”

Giọng của Đường Uyển khô khan, nguyên chủ biết được mình phải bị gả cho một người đàn ông xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, lập tức đâm tường tự sát.


Lại tỉnh lại lần nữa biến thành cô ở thế kỷ mớibị nước sặc chết, lúc này miệng vết thương trên đầu cô còn đang hơi đau đớn.



Nhưng mà cô căn bản không kịp nhiều lời vớiTần Tố, bên ngoài đã vang lên tiếng phá cửa ầm ầm ầm.


Tay Tần Tố run lên, hoảng loạn đẩy một cái rương hành lý đến trước mặt Đường Uyển:“Khẳng định là đường phố làm tới, Uyển Uyển, đi nhanh!”

“Mẹ, mẹ bảo trọng!”

Trong mắt Đường Uyển xẹt qua ngấn lệ, coocũng không biết đây là tình cảm cuả mình vẫn là cuả nguyên chủ.


Tần Tố không đưa Đường Uyển đi, mà là xoa xoa tay đi ra bên ngoài, bọn họ ở chính là phòng hạ nhân ở nhà họ Đường lúc trước, cách cửa trước còn một khoảng cách.


Đường Uyển không rảnh đánh giá phòng củamình, mà là rũ mắt nhìn nốt ruồi đỏ cực nhỏ trênmu bàn tay.


Xác nhận không gian còn ở đây, lúc này Đường Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, trước khi xuyên đến cô là một trung y, còn mở một cửa hàng lớn.


Sau đó cô nhận được một không gian, trong không gian có Thương Thành cô mở, cô cho rằng sắp mạt thế, còn góp nhặt rất nhiều vật tư.


Không kịp suy nghĩ sâu xa, Đường Uyển nhanh chóng quét sạch phòng của mình, quần áo váy sách vở với đồ dùng sinh hoạt của cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận