Tn 90 Sau Khi Phất Lên Nhờ Tiền Đền Bù
Tháng 7 năm 1993, trong đại học Nam tỉnh đều có thể thấy được đám sinh viên đang cầm sách vở tập trung ôn bài ở bất cứ nơi đâu.
Sắp tới kỳ thi kết thúc học phần rồi, bất kể lúc thường có không học hành chăm chỉ đến mấy, thì mấy ngày cuối kỳ này, ai nấy đều chỉ hận không thể vùi đầu vào sách vở, nhét toàn bộ nội dung của một học kỳ vào đầu trong vài ngày ngắn ngủi.
Sáng sớm Trần Kim đã tới thư viện chiếm chỗ ngồi, bữa trưa lẫn bữa tối đều tới căn tin số 3 gần thư viện nhất để ăn, cũng chẳng về ký túc xá nghỉ ngơi, cứ ở lỳ thư viện mãi tới khi bị thủ thư đuổi rồi mới đi.
Cô đeo túi sách đi trên con đường mờ ánh vàng về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua phòng 403, cô nghe thấy người bên trong đang cười hi hi ha ha, còn nhắc tới Lê Hành Nhất.
Cô khựng chân lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, rồi dừng lại ở cửa phòng 405.
"Về rồi à, lại học hành muộn thế chứ.
" Tần Tuyết Mai ra mở cửa, theo thói quen hếch cằm quan sát người ta.
Trần Kim đáp một tiếng.
Không có gì bất ngờ khi lại nghe thấy Tần Tuyết Mai nói lời châm chọc:
"Ngày nào cũng đi sớm về muộn, Trần Kim ạ, không phải cô đang sợ tôi mượn sổ ghi bài nên mới dùng cớ này ra ngoài ôn tập đấy chứ?"
Tòa ký túc xá này mới xây, bọn họ chính là những sinh viên đầu tiên vào ở.
Lúc thi công thì xây dựng theo chuẩn dành cho sáu người ở, cho nên nơi này cũng coi như rộng rãi so với ký túc xá cũ cho tám tới mười người ở kia.
Người của phòng 405 đều là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung, còn học cùng một lớp.
Sinh viên cùng lớp lại ở chung phòng đúng là có thể tạo mối quan hệ chặt chẽ, cũng dễ thân cận với nhau hơn.
Có điều nếu gom những người không hợp về tính cách về một chỗ, đúng là quá khó tiếp nhận.
Trong phòng này, Tần Tuyết Mai là người lắm chuyện nhất.
Cô ta chỉ nói năng hẳn hoi với Dương Xuyến, người có gia cảnh giàu có, còn với những người khác ư, cô ta lúc nào cũng đâm bị thóc chọc bị gạo, cực kỳ khiến người ta ghét.
Dương Xuyến rất ít khi về phòng ký túc ở.
Nhà cô ta mua cho cô ta một căn hộ ở gần trường học, thi thoảng mới về phòng ký túc ở chung với mọi người.
Mà trong bốn người còn lại, Trần Lộ và Trần Kim có cạnh tranh về mặt học tập, xếp hạng xêm xêm, ai cũng muốn giành học bổng hạng nhất.
Lương Tiêu Ngọc thì là người tàng hình không mấy xuất chúng, bất kể là ở trong lớp hay trong phòng ký túc thì luôn im lặng nói ít.
Còn một Mạnh Thắng Nam tùy tiện sơ sài nữa.
Trong ba năm học đại học, Trần Kim không làm bạn được với người chung phòng, nhưng lại có mối quan hệ không tệ với Lâm Hân Nhiên ở phòng 404.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...