Chu Đan Thanh nói ra quan điểm của mình: "Người ta trong quân đội đâu có nhàn rỗi như chúng ta?"
"Hơn nữa bây giờ đã hơn năm giờ rồi, chai dịch truyền của đồng chí Tần mới treo lên, ít nhất phải hơn một tiếng nữa, từ bệnh viện đến quân đội đi xe đạp phải mất một tiếng, đi về hai tiếng, người ta quay lại trời đã tối rồi.
"
"Sau đó đối tượng của đồng chí Tần lại đưa cô ấy quay về? Có xe thì còn được, không có xe mà đi đường đêm cũng không được.
"
Tần Thư: "! "
Đồng chí này đã nói thay cô nhiều như vậy rồi, cô không cần phải nói nữa đúng không?
Đội trưởng Lý: "! "
Ông ấy hít sâu một hơi, đè nén nội tâm đang rối bời của mình, có chút bất lực nói: "Tiểu Chu, chú hỏi là hỏi đồng chí Tần.
"
Chu Đan Thanh quay đầu nhìn Tần Thư: "Đồng chí Tần, cô thấy tôi nói có đúng không?"
Tần Thư trong lòng cũng không muốn thông báo cho Minh Trường Viễn, tự nhiên sẽ không phụ tấm lòng tốt của Chu Đan Thanh.
"Ừ, cũng có lý.
" Cô gật đầu, nhìn đội trưởng Lý: "Đội trưởng Lý, tôi cũng không có việc gì lớn, không cần thông báo cho anh ấy, sợ anh ấy đang làm nhiệm vụ gì đó, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.
"
"Còn nữa, tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, ở bệnh viện sẽ tốt hơn, tôi nghỉ ngơi ở đây một đêm, xem ngày mai có khỏe hơn không.
"
"Nếu ngày mai khỏe hơn, tôi sẽ đến quân đội.
"
"Được.
" Đội trưởng Lý cũng không tiện nói gì thêm, gật đầu: "Vậy đồng chí Tần nghỉ ngơi cho tốt, tôi không làm phiền cô nữa.
"
Trước khi ra ngoài, đội trưởng Lý liếc nhìn Chu Đan Thanh: "Tiểu Chu, cháu ra ngoài với chú một lát.
"
Chu Đan Thanh miễn cưỡng đáp một tiếng, đi theo đội trưởng Lý ra ngoài.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng lại.
Tần Thư thở dài, nếu không có gì bất ngờ thì đồng chí kia sẽ bị phê bình.
Trong phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Tần Thư uống nước xong, đặt bát sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc cô đang ngủ gà ngủ gật, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đồng chí Tần!"
Tần Thư đột nhiên mở mắt, thấy là Chu Đan Thanh, sự sắc bén trong mắt nhanh chóng được che giấu đi: "Đồng chí Chu, cô! "
Chu Đan Thanh cười tít mắt: "Cô có phải nghĩ tôi đi rồi không?"
Cô ấy giơ túi lưới trên tay lên, trong túi lưới có hai hộp cơm bằng nhôm: "Tôi không đi, tôi đi mua cơm cho cô, chắc cô đói rồi.
"
"Nào, tôi mở cho cô.
"
Chu Đan Thanh đặt túi lưới lên tủ đầu giường, lấy hộp cơm phía trên ra, mở nắp, đưa đến trước mặt Tần Thư: "Nghĩ đến việc đồng chí Tần đang bị bệnh, tôi mua cho cô món thanh đạm.
"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...