Hạ Anh nhìn Dung Cảnh Thần với ánh mắt lo lắng, hy vọng anh sẽ quan tâm Diệp Mộc Tê.
Người ta nói rằng Diệp Mộc Tê được họ chiều chuộng, nên có hơi bướng bỉnh, đôi khi kiêu ngạo nhưng bản tính không xấu.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
” Dung Cảnh Thần đáp.
"Tính tình Tê Tê không tốt, lại có hơi cố chấp, nếu con bé có làm gì đặc biệt quá đáng, chỉ cần gọi điện cho chúng ta, chúng ta sẽ dạy dỗ con bé.
Con cũng không thể đuổi con bé đi, con bé không quen thuộc với nơi đó, mẹ sợ con bé…"Dung Cảnh Thần càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, anh không muốn đuổi Diệp Mộc Tê đi, anh không phải là kẻ bạo lực gia đình.
“Mẹ.
” Dung Cảnh Thần nhịn không được ngắt lời Hạ Anh: “Con sẽ không đuổi cô ấy đi.
”"! " Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dung Cảnh Thần trước mặt, Hạ Anh cũng nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều: "Vậy thì tốt, lần này đi mong hai đứa có thể sống thật tốt.
Tê Tê nấu ăn rất ngon, con muốn ăn gì chỉ cần nói cho con bé biểt, con bé sẽ nấu cho con ăn.
"Bây giờ Dung Cảnh Thần đã sẵn sàng bao dung Diệp Mộc Tê, vì vậy cô nên nấu ăn nhiều hơn cho người khác!"Tê Tê, quân khu khác với ở nhà, cho dù là người nhà cũng phải tuân thủ nội quy, không được hành động liều lĩnh.
" Diệp Chính Phong nói với Diệp Mộc Tê: "Khi đến đó, đừng lúc nào cũng nhỏ nhen như vậy, đặc biệt là chúng ta không thể có bất kỳ xung đột nào với các gia đình quân nhân khác ”.
"Con biết rồi.
""Sống ở đời, chúng ta cần phải chăm sóc lẫn nhau, tiểu Dung bình thường làm việc rất chăm chỉ, bây giờ mọi chuyện đã qua, con nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, chăm sóc thằng bé cho thật tốt.
" Diệp Chính Phong dặn dò Diệp Mộc Tê từ góc nhìn của một người đàn ông.
“Nếu có gì không hiểu, con hãy gọi điện cho chúng ta.
”"Dạ, dạ.
"Cái đầu nhỏ của Diệp Mộc Tê gật gật, cô không phải nguyên chủ nên sẽ không làm như vậy.
Tuy nhiên, bất chấp sự dặn dò của ba mẹ, Diệp Mộc Tê vẫn luôn nở nụ cười trên môi, tận hưởng cảm giác được gia đình chăm sóc.
Có ba mẹ cảm giác thật tốt, kiếp trước cô làm việc một mình vất vả, rất ít gọi điện cho gia đình, ngay cả dịp Tết Nguyên đán cũng không có thời gian về nhà, bây giờ cô ở đây, chẳng lẽ là ông trời muốn đền bù cho cô sao?Hai người kéo Diệp Mộc Tê dặn dò rất nhiều, cho đến khi trời sáng, tàu đã vào ga thì mới giục họ lên tàu.
“Để con xách.
” Dung Cảnh Thần nhìn một cái rồi nhận lấy rương hàng lý khổng lồ từ tay Diệp Chính Phong.
Rương hành lý nặng nề và phồng lên chứa đựng tình yêu thương mà hai trưởng bối dành cho Diệp Mộc Tê.
Dung Cảnh Thần cầm chiếc rương hành lý nặng lên một cách dễ dàng, anh không hề cảm thấy khó khăn gì cả.
“Ba mẹ, tiễn đến đây thôi.
” Diệp Mộc Tê thấy rương hành lý của mình đã bị Dung Cảnh Thần cầm đi, quay người vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé với bọn họ, “Con sẽ tự chăm sóc bản thân, chờ Dung Cảnh Thần có thời gian nghỉ phép sẽ quay lại.
”“Được.
” Dung Cảnh Thần nghe vậy liền gật đầu, đồng tình với lời nói của Diệp Mộc Tê: “Khi ba mẹ quay về, mong hai người chú ý an toàn.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...