Nếu như đổi lại là nửa năm trước, Ân Lan có nói gì cũng sẽ không chịu, nhưng sau khi thưởng thức tay nghề của Diệp Mộc Tê ở nhà Diệp gia hai ngày trước, không chỉ nỗi lo đã biến mất mà thậm chí đến lúc về nhà rồi bà ấy vẫn còn chút dư vị của mùi vị đó.
Phải nói là Diệp Mộc Tê sau khi học nấu ăn thì cứ như là biến thành một người khác vậy, hơn nữa có vẻ đầu óc vẫn bình thường!Mắt nhìn thấy Diệp Một Tê xách thức ăn vào trong nhà bếp, lo lắng Diệp Mộc Tê không quen với nhà bếp, không tìm thấy đồ nên Ân Lan vẫn theo vào.
“Để mẹ phụ con.
”Dung Cảnh Thần liếc nhìn một cái, Diệp Mộc Tê và Ân Lan cùng nhau nói chuyện, có vẻ rất hợp nhau nên yên tâm ở lại phòng khách.
“Gì thích ăn những món gì ạ?” Diệp Mộc Tê nhìn thấy Ân Lan theo vào liền mỉm cười và hỏi.
Cô xem như cũng có thể thấy được là Ân Lan cũng khá tốt với cô, quả thật là xem cô như là con dâu, chứ không phải kiểu giả tình giả nghĩa, chỉ là bản thân nguyên chủ không đáp ứng được kỳ vọng.
“Con biết làm những món gì?”“Cháu biết làm rất nhiều món, gì thích ăn món gì, sau này cháu đều có thể làm được.
” Diệp Mộc Tê nói một cách hùng hồn.
Ân Lan nghe xong không nhịn được mà bật cười, vô cùng vui vẻ.
“Sau này con sẽ rất ít khi được về nhà, hôm nay con biết làm món gì thì làm món đó đi.
”“Vâng.
”Ân Lan ở gần đó rửa rau, thái rau, Diệp Mộc Tê đang làm quen với nồi chảo.
Dung gia cũng được trang trí rất đẹp mắt, bởi vì là nhà tự xây nên phòng bếp được làm rất to, to gấp đôi phòng bếp nhà cô, vô cùng rộng rãi, bàn bếp cũng vậy, còn có cả bồn rửa dùng để rửa rau, Diệp Mộc Tê khá là thích căn bếp này.
Chỉ là xung quanh đều là tường trắng, chỉ có bức tường ở gần bàn bếp là có một mảng đen rất lớn, hình như là từng bị cháy, ở trong căn bếp này rõ ràng là quá bắt mắt.
Diệp Mộc Tê nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chỉ về chỗ bức tường đen xì đó.
“Gì ơi, sau tường nhà bếp lại có một mảng đen thế kia à?”“?” Ân Lan nhìn vết tích đen sì trên bức tường, rồi lại nhìn sang Diệp Mộc Tê, thấy Ân Lan nhìn cô với vẻ mặt hoài nghi.
“Nửa năm trước, con nói là muốn nấu cơm cho bác, sau đó đốt cháy nhà bếp nên để lại vết tích đó, con quên rồi à?”Cái gì ?Đây là kiệt tác của cô?Mẹ ơi, biết trước như vậy thì nghĩ kỹ trước rồi hẵng hỏi, trong ký ức của nguyên chủ có việc này, chỉ là mình là một đầu bếp bảy sao, chưa từng làm cháy nhà bếp, nên cũng không nghĩ theo hướng đó.
Hay lắm, thật là xấu hổ!Diệp Mộc Tê cúi đầu xuống, im lặng không nói gì, cô vẫn nên nấu ăn thôi.
Sau khi ăn tối ở nhà họ Dung trở về, vừa bước vào cửa Diệp Mộc Tê đã nhìn thấy Hạ Anh đang viết gì đó trên bàn ăn, bên cạnh có mấy tờ giấy đã viết xong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...