Tần Hiểu muốn đi tới, kéo phần áo khoác đang trùm kín đầu của Kỷ Nam xuống.
Mới vừa chạm vào cậu, thì cậu liền quơ tay lung tung, trọng tâm bất ổn, lập tức ngã ngồi dưới đất.
Tần Hiểu thấy cậu như vậy, trong lòng cũng không đành.
Nhưng khi Kỷ Nam kéo áo khoác xuống, mặt mũi sưng vù, chảy máu mũi, tóc rối tung, mắt phải sưng đến mức không thể mở ra, nhưng vẫn rất hung dữ trừng mắt nhìn Tần Hiểu với Hiên Cảnh.
Dáng vẻ đáng sợ này làm lòng Tần Hiểu rùng mình, không dám bước tới vỗ về cậu.
"Được lắm, tiện nhân, tao nhớ mày! Mối thù này tao nhất định báo! Tần Hiểu......!Coi như mình có mắt không tròng, nhìn nhầm cậu, sau này chúng ta là người xa lạ!"
Sau vài câu xã giao, Kỷ Nam ôm cái mũi đầy máu đi xuống lầu.
Tần Hiểu ngẩn ngơ đứng đó.
Hiên Cảnh cũng đứng một lúc, sau đó cảm thấy cánh tay đau nhức, run rẩy không ngừng, nên vào nhà rồi.
Một lúc sau, Tần Hiểu cũng khóa cửa, đi vào.
Hiên Cảnh vẫn còn dựa lên ghế salong, dùng tay trái cầm thuốc lá.
Tần Hiểu mở đèn, lại cầm theo hộp y tế, đi tới trước mặt Hiên Cảnh nói:
"Đưa tay phải đây."
"Làm gì?"
Tần Hiểu chẳng muốn nhiều lời với cô, nắm tay phải của cô, lật lại nhìn mu bàn tay, quả nhiên bị trầy da.
Tần Hiểu không nói gì, im lặng bôi thuốc cho cô.
Hiên Cảnh cũng không biết nói gì, chuyện lúc nãy nàng thật có hơi kích động.
Với tính cách của nàng trước đây, căn bản sẽ không để ý tới lời của người khác nói bóng gió, trừ khi đối phương ra tay trước, nếu không nàng sẽ không ra tay.
Nhưng vì cái gì mà hôm nay, cái đồ phụ nữ đô con đó vừa nói hai câu, thì nàng lại không kiềm chế được? Bởi vì chuyện Chu Tiểu Bạch làm cho nàng cảm thấy oan ức? Hình như không hoàn toàn vì thế.
Hiên Cảnh cúi đầu nhìn Tần Hiểu, thấy ánh mắt cô không hề có tiêu cự, động tác cứ như máy móc.
"Này, cô không gì chứ?" - Hiên Cảnh hỏi.
Tần Hiểu lắc đầu một cái.
Hiên Cảnh thấy bộ dáng này của cô, cảm thấy thật vô vị, không nhịn được mà nói: "Đừng có trưng ra cái dáng chết ỉu thế được không? Không phải vừa bỏ qua một người thô lỗ sao? Lẽ nào cô không nghĩ, bên ngoài dịu dàng là giả, bên trong thì méo mó sao? Cô đúng là hợp với cô ta, nhưng đúng là chả có tương lai gì.....!Này, đừng có do dự thiếu quyết đoán, cái dáng vẻ hèn yếu này, tôi nhìn rất khó chịu."
Tần Hiểu đột nhiên đứng lên, trừng mắt với Hiên Cảnh.
Hiên Cảnh theo bản năng run lên một cái, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Làm gì, giật cả mình."
"Theo lời cô nói, ở chung với người xinh đẹp như cô thì có tương lai sao?" - Trong ánh mắt Tần Hiểu dường như tóe ra lửa, tràn ngập cảm giác ngột ngạt.
Hiên Cảnh vừa muốn nói gì đó, Tần Hiểu đột nhiên lao tới, trói cổ tay nàng lại, đè nàng xuống giường.
Mặt Tần Hiểu với Hiên Cảnh hầu như dính sát vào nhau, mái tóc dài của Hiên Cảnh tán loạn trên giường màu lam nhạt của Tần Hiểu.
Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt của Hiên Cảnh rất đẹp, da thịt mịn màng.
Tần Hiểu áp sát cô, hạ thấp giọng nói: "Cô muốn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của tôi sao? Đừng hối hận."
Bỗng khuôn mặt Tần Hiểu phóng to ở trong mắt Hiên Cảnh, nụ hôn nóng rực xâm lấn, không để lại một khe hở chiếm trọn khoang miệng của Hiên Cảnh.
Tìm được cái lưỡi mềm mại, dây dưa đưa vào, hoàn toàn không cho cô cơ hội tránh né.
Mùi thơm ngọt giữa răng môi của Hiên Cảnh, làm thân nhiệt Tần Hiểu đột nhiên tăng cao.
Nghĩ tới người đẹp ngông cuồng tự đại, giờ này lại không chống cự nụ hôn của nàng, thậm chí còn từ từ phối hợp, làm dục vọng bị chôn sâu trong lòng điên cuồng cuộn trào đi ra.
Làm Tần Hiểu không ngờ đến là, hình như Hiên Cảnh không biết cách hôn, sự phối hợp của cô chỉ là tách khe hở giữa răng ra để Tần Hiểu có thêm không gian.
Cô thậm chí còn không biết dùng lưỡi, không biết hôn đáp lại.
Này, mày đang làm gì?
Trong lòng Tần Hiểu đột nhiên nhảy ra vấn đề.
Nụ hôn nồng nhiệt bỗng ngừng lại, Hiên Cảnh phía dưới thở nặng, môi ửng hồng.
Linh hồn của Tần Hiểu như vừa trở về, ý thức được việc mình đang làm, máu liền dồn lên não, hai gò má đỏ bừng.
"Chuyện này......" - Tần Hiệu lập tức nâng người khỏi Hiên Cảnh, lăn qua một bên giường, lắp bắp nói: "Phải rồi, xin lỗi.......!Tôi không biết tại sao lại làm vậy."
Hiên Cảnh nâng người, môi đóng chặt, ánh mắt rời tạc, nhìn thẳng Tần Hiểu.
Tần Hiểu mặt đỏ tới mang tai, hận không thể chui thẳng xuống gầm giường.
"Xin lỗi, tôi nhất định bị điên rồi......!Cô, cô đánh tôi đi."
Vừa dứt lời, Hiên Cảnh liền xáp vào, hai tay khoát lên vai Tần Hiểu, nụ hôn nóng như lửa trực tiếp tấn công.
Đầu Tần Hiểu liền ngưng hoạt động, theo bản năng nhắm mắt.
Đầu tiên, Hiên Cảnh khẽ cắn nhẹ môi dưới của Tần Hiểu, chậm rãi thưởng thức.
Sau đó môi dính chặt môi, cái lưỡi mềm mại luồn vào.
Tần Hiểu có thể cảm thấy được, Hiên Cảnh đang bắt chước cách hôn vừa nãy của Tần Hiểu hôn cô.
Cách hôn, động tác hôn đều giống Tần Hiểu như đúc.
Nụ hôn vừa vụn về vừa ngây ngô, thật khác xa với bề ngoài của Hiên Cảnh.
Tần Hiểu cảm giác lòng thật đau, kéo cô gái nhỏ bình thường chưa từng được yêu thương vào lòng, dịu dàng hòa hợp với nụ hôn của cô, rất tập trung.
Sau khi môi lưỡi quấn quít lấy nhau, hai người yên lặng nhìn nhau.
Đêm đó, Tần Hiểu ôm Hiên Cảnh ngủ, ngủ rất say.
Dường như đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm nàng rất mệt.
Hiên Cảnh gối lên vai trái của nàng, tay khoát lên bụng nàng, mái tóc mềm mại vô tình phủ nhẹ lên gò má nàng, hơi ngứa, trêu chọc trái tim thấp thỏm.
Ngày hôm sau thức dậy, không thấy Hiên Cảnh, tấm ga trải giường bên cạnh thậm chí không lưu lại chút nhiệt độ, để chứng minh hôm qua cô ngủ ở đây.
Tần Hiểu đứng dậy, cảm giác toàn thân đau nhức.
Kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài thật chói chang, làm Tần Hiểu phải nheo mắt lại.
Nàng nhìn xuống lầu, bóng của tòa nhà bị ánh nắng vàng cắt ra một mảnh bóng tối, chậm rãi kéo dài, nhưng vẫn không chạm tới góc trong cùng.
Sau đó Tần Hiểu dường như trải qua tháng ngày ở ẩn, không liên lạc, không gặp ai, ngay cả cha mẹ khi ăn cơm mới thấy nàng được vài phút.
Phần lớn thời gian, đều lên mạng, hầu như xem gần hết mấy bộ phim trong và ngoài nước.
Vô vị cực điểm, nàng nói mẹ mua cho nàng hai cái đĩa CD nhạc cổ điển, nghe cũng cảm thấy có thể tu tâm dưỡng tính, sự bốc đồng trong lòng đã vơi đi khá nhiều.
Điện thoại di động của nàng, sau khi trừ cước thuê bao hàng tháng, nửa tháng nay nàng không thèm sạc.
Nàng không biết Hiên Cảnh, Kỷ Nam, Chu Tiểu Bạch đang làm gì, cũng không muốn nghĩ đến việc làm nàng đau đầu.
Hai tháng sau khi Tần Hiểu bị gãy tay, mẹ của nàng đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ cầm phim X-quang của Tần Hiểu lắc đầu, nói xương tại sao một chút cũng không lành.
Mặt mẹ Tần đầy lo lắng, Tần Hiểu lại hết sức chấp nhận số phận.
Cái đoạn đường này bị dằn vặt quá chừng, có quỷ mới làm cái tay này phục hồi được.
Mẹ Tần nghĩ tới nghĩ lui, thấy bệnh viện này không quá đáng tin, đi xem đông y chắc có hiệu quả.
Thế là mẹ Tần gọi cho cha Hiên, chú của cha Hiên là bác sĩ đông y rất nổi tiếng, hai bên hẹn giờ dự tính đi cùng nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...