Cuộc thử máu diễn ra khá yên lặng, hắn chỉ sai thái giám thân cận của mình là Lý Công Công đi lấy một bát nước sạch và một cây kim sau đó mang đến đây để tiến hành nghi thức thử máu.
Hắn không muốn để quá nhiều người biết, họ sẽ lại dị nghị nhiều, như vậy sẽ không tốt cho cô. Hơn nữa hắn không muốn cô và đứa bé xảy ra quá nhiều bất lợi… Dù cho…dù cho đó không phải là con hắn, nhưng khi nhìn đứa bé, trong lòng hắn nảy sinh ra cảm giác yêu thích lạ thường… Có lẽ là do hắn từ trước tới nay chưa bao giờ có hài tử cho nên mới nảy sinh thứ cảm giác này đối với con của cô.
- Hoàng Thượng, nô tài mang đồ người yêu câu đến rồi ạ - Lý Công Công đúng bên ngoài khẽ nói
- Mang vào đi – Hắn ra lệnh rồi nhìn những thứ hắn yêu được để lên trên bàn
Đợi cho Lý Công Công ra bên ngoài, hắn tiến lên cầm cây kim chọc vào đầu ngón tay mình, từng giọt máu đỏ thẫm nhỏ vào bát nước. Hắn nhàn nhạt nhìn sau đó lấy khăn cầm lại vết máu.
Cô tiến lên cầm lấy cây kim khác, tay cô run run. Hắn không biết là cô vì thương con mình bị thương hay đây chính là biểu hiện của việc cô nói dối hắn. Dù sao cô đã tính kế cặn kẽ, dù kết quả không phải thì hắn có thể làm gì được cô.
Đứa bé vì đau mà khóc thét lên oa oa nghe rất thương tâm. Chả hiểu sao tim hắn như quặn thắt lại từng hồi. Khi máu của đứa trẻ nhỏ xuống hai, ba giọt. Nhưng nhìn kết quả… Phút chốc hắn hoảng sợ… Thực sự là hòa vào với nhau.
Hắn sững người lùi lại hai, ba bước chân. Hắn không tin vào mắt mình cái kết quả kia, ngày trước mắt hắn. Thực sự là hài tử của hắn…là con của hắn… Chính như vậy, là con của hắn.
- Kết quả người đã thấy rõ chưa bệ hạ, đây là con của người đấy – Cô đau lòng dỗ con nói
Chính tay mình cầm kim cắm vào ngón tay của đứa con bản thân mang nặng đẻ đau, người làm mẹ mà không sót, không đau đây. Cô ôm thằng bé nói vài lời dỗ dành nó, cô còn vỗ vỗ lưng nó để nó nín khóc.
- Tuệ Nhi… là con của ta… cho ta ôm một chút… nàng thật độc ác vì sao ngày đó lại nói dối ta… nhỡ may trong thời kì nàng mang thai xảy ra cớ sự gì ta… ta… ta – hắn run rẩy nói tiến lại gần cô muốn đón lấy đứa bé từ tay cô
Nhưng khi hắn tiến lên muốn ôm đứa bé, cô lại nhất quyết không cho hắn ôm, cô nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng cùng căm ghét. Đột nhiên tim hắn run rẩy không nói lên lời, cổ họng khô khốc.
- Xin lỗi, ta chỉ là không muốn ngươi ôm con…. Bệ hạ, người cũng biết ta luôn luôn lo lắng nhiều chuyện cho nên hành động vừa rồi là nhất thời lắng cho nên mới làm như thế - cô nói rồi liền quay lưng với hắn
- Đừng gọi bệ hạ, ta cảm thấy thực sự xa lạ. Tuệ Nhi trước đây là ta không tốt có mắt như mù, lại đi nghe những lời đồn thổi mà kết tội nàng như thế, hơn nữa còn làm ra rất nhiều loại hành động không bằng cầm thú… Tuệ Nhi, ta xin lỗi là ta đã khiến mẹ con nàng chịu nhiều tủi nhục như vậy… Ta… ta không biết phải làm như thế nào mới khiến nàng tha thứ cho ta, Tuệ Nhi ta biết nàng trước nay đều oán hận ta, có ác cảm với ta… Nhưng làm ơn hãy cho ta ôm con của chúng ta một lần thôi… Ta cầu xin nàng! – Hắn giọng khàn khàn nói, ký ức ùa về, thực sự khiến hắn nhói đau, cảm giác như bị ngàn cây kim chọc vào người
Nghe hắn nói cô thực sự có chút giao động, cái cô không ngờ nhất chính là hắn là hoàng thượng, là vua của một nước, cao cao tại thượng như thế lại đi cầu xin cô, như vậy không màng hình tượng cầu xin cô. Thực sự nghe hắn nói như vậy cô cũng nguôi ngoai đi phần nào ác cảm… Nhưng chả phải Tử Y cũng đang mang thai cũng chỉ còn ba tháng nữa là lâm bồn rồi… Nghĩ rồi cô bèn nói
- Tử Y cũng sắp lâm bồn rồi, người nên trở về đi bệ hạ, chỉ cần người ít tới đây một chút, chu cấp cho mẹ con ta cơm no áo ấm hơn trước kia… Và thả Kỳ Mạc ra thì ta rất cảm kích người – cô nói rồi liền gằn mình không được quay lại nhìn mặt hắn để tránh cô lại không giữ nổi ý chí liền mềm yếu cho cha con hai người ôm nhau
Nghe cô nói vậy tim hắn quặn thắt lại. Nào là đến đây ít một chút, ý cô là không chào đón hắn? Hơn nữa câu nói chu cấp cho cô và đứa bé chả phải là đang nhắc tới chuyện cũ trước đây sao? Cô còn trách hắn bắt đệ đệ của mình hơn nữa còn làm nhưng chuyện không đáng mặt đàn ông! Trong lòng hắn đau đớn từng hồi.
- Tuệ Nhi! Nàng hận ta cũng được, xin nàng hãy để ta ôm con một lần có được không – hắn nói rồi phất áo quỳ xuống đất
Hắn làm tới mức này thật khiến cô khó xử, cứ nhất quyết không chịu cho hắn ôm con cũng không phải là cách, thôi thì cũng chỉ một lần thôi cho hắn ôm rồi hắn liền không tới nữa như vậy cũng được. Tính toán kĩ lưỡng xong cô liền quay lại nói
- Bệ hạ, người đứng lên đi, người quỳ như vậy thiên hạ sẽ nói hoàng hậu ta như thế nào đây!? Người không đứng lên ta cũng sẽ không cho người ôm con đâu – cô ôm Vân Du hôn thằng bé một cái rồi nói
Nghe vậy hắn liền đứng lên, không quản biểu cảm khuôn mặt mình như thế nào liền dang tay ra ôm lấy con vào lòng. Cảm xúc của hắn dâng trào lên, thực sự là muốn khóc. Cô khéo hắn ngồi xuống giường sau đó liền chạy ra nói với người hầu một vài chuyện
Thằng bé mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt vừa mới khóc đã có chút đỏ, lông mi còn dính chút nước mắt. Nhìn bộ dáng thực đáng yêu! Đứa bé như biết hắn đang đánh giá mình liền cười rất tươi với hắn, còn i i a a nữa.
- Đúng là bất hiếu mà, mẹ sinh con ra mất nhiều công sức, đau hết chỗ nói mà vừa nhìn thấy cha liền i i a a cười vui như thế - cô đến bên cạnh hắn liếc qua thằng bé oán hận nói
Nghe vậy, lòng hắn ấm áp từng hồi, cô vừa nói hắn là cha của thằng bé! Có phải cô không có ghét hắn không. Cô chấp nhận hắn đúng không!? Nghĩ rồi hắn liền nói
- Nàng mau nằm xuống đi, mới sinh cục cưng xong chắc có lẽ rất mệt mỏi tĩnh dưỡng đi – hắn lo lắng nói
- Cảm ơn bệ hạ quan tâm, ta ổn lắm! Tới giờ cho Vân Du ăn rồi mau đưa con cho ta – cô nói rồi liền đưa tay ra đón lấy con
Hắn đưa con cho cô bế. Rồi nhìn thằng bé vẻ mặt thật hạnh phúc khi được cho ăn. Cô vừa nói Vân Du, cô đặt tên cho thằng bé là Vân Du ư!? Tại sao không đợi hắn rồi cùng đặt tên cho con? Cảm giác thất vọng và buồn bã khiến hắn xuống tinh thần! Hắn không phủ nhận cái tên đó hay, nhưng ít nhất hắn là cha của cục cưng, hắn cũng muốn mình đặt tên cho con, cùng cô xem xét nhiều cái tên hay!
Hắn không biết lúc này nên đối măt với cô như thế nào. Cô gầy đi trông thấy, hắn nhớ cô rất kén ăn, hơn nữa phụ nữ mang thai ốm nghén rất nhiều, thực sự là cô đã chống trọi như thế nào đây! Hơn nữa ngày ngày còn phải chịu đựng những tủi nhục và khổ cực. Người làm phu quân, làm phụ thân như hắn thực sự là đáng chết!
Hắn gọi Lý Công Công phân phó một hồi sau đó quay lại thấy cô đang nằm trên giường chơi với con. Trông có vẻ rất vui… Hắn cũng muốn tham gia, nhưng lại sợ cô không thích… Nhưng xét về tình về lý hắn có quyền được chơi cùng con, hơn nữa hắn là vua một nước, người làm chính thê như cô phải có trách nhiệm chăm sóc, quan tâm phu quân của mình! Nghĩ rồi hắn liền lấy tinh thần nói
- Tuệ Nhi! Chốc nữa ta sẽ ăn cơm cùng mẹ con nàng, tối ta sẽ ở lại đây không về Dưỡng Tâm Điện nữa – Hắn cười nói rồi tới bên cạnh giường ngồi xuống
- Bệ Hạ! Tình hình hiện tại người là người nắm rõ hơn ai hết, hành sử kiểu này sẽ khiến triều thần dị nghị, đông cung dị nghị… Người gặp bất lợi là ta và Vân Du… Bệ hạ người rõ biết như vậy sao còn làm ra loại hành động như này – cô lên tiếng nhắc nhở hắn
Nghe hắn nói vậy cô có chút hồi hộp cùng vui vẻ thế nhưng hài nhi của cô còn chưa đầu tháng, hơn nữa hoàng cung lại dậy sóng thêm lần nữa, cô cũng khó sống huống chi là con của cô!
- Ta chả phải là vua của Bắc Hán sao!? Việc ở cùng thê tử và nhi tử của mình là sai sao? – Hắn hôn nhẹ vào trán cô nói
Loại hành động thân mật như thế này lâu lắm rồi hắn mới được làm với cô. Khao khát được yêu và yêu cô của hắn ngày một tăng chứ không hề giảm đi dù chỉ là nửa phân.
Thịnh Thịch! Trái tim cô đậm rộn ràng. Từ rất lâu cô đã trôn dấu cảm xúc của mình ở nơi mà không ai biết, cô cũng không muốn nó sống lại, nhưng hôm nay một lần nữa vì hắn mà đập liên hồi vì hắn mà xuyến sao vì hắn mà hy vọng cho tương lai của hai người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...