Sau khi sinh hạ Vân Du, có lẽ cơ thể cô vốn đã yếu nay còn yếu hơn, cô sợ mình không đủ sức lực để có thể bảo vệ con khi mà một ngày chỉ có một bữa cơm, cuộc sống chả khác gì một tên tù nhân, không có lẽ tù nhân còn được cơm ba bữa mỗi ngày.
Vốn dĩ nếu chỉ có một mình cô thì một ngày một bữa cũng chả vấn đề, nhưng cô còn có Vân Du, nếu không ăn uống đủ chất, sữa của cô sẽ không có chất dinh dưỡng nào cả, hơn nữa nếu nhỡ may cô mang trong người lây sang cả Vân Du sẽ không tốt.
Cô cố tìm ra phương hướng giải quyết đều không ổn thỏa. Một hồi trầm tư vào suy nghĩ, bỗng bên ngoài cửa có truyền tới khẩu lệnh “hoàng thượng giá lâm”, cô thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Hắn chắc chắn sẽ đoạt đứa con này của cô. Hơn nữa….hơn nữa hắn vốn cho rằng đây không phải con của hắn!
Bằng bất cứ giá nào cô phải giải thích cho hắn, dù hắn nghi ngờ, chắc chắn, chắc chắn có biện pháp chứng thực điều này… Sẽ có biện pháp mà, cô không thể để con của mình lớn lên phải mang cái danh xấu để người đời cười chê!
Ở thời đại này không có xét nghiệm ADN như ở hiện đạị, thế nhưng ở cổ đại không phải là không có biện pháp. Chả phải phương thức thử máu còn đó sao! Mỗi bên trích ra một ít máu nhỏ vào bát nước, chỉ cần hòa vào làm một chứng tỏ là quan hệ máu mủ! Tuy độ tuyệt đối không bằng xét nghiệm ADN nhưng vẫn có thể tin tưởng được. Cô chỉ sợ Vân Du sẽ đau như vậy cô cũng sẽ đau lòng nha, làm mẹ thấy con mình bị thương tổn sao không đau cho được!
Hắn từ bên ngoài đi vào, hắn ra lệnh cho mọi thái giám và cung nữ đều ở bên ngoài cửa chỉ một mình mình hắn đi vào. Đã bao lâu rồi cái cảm giác này bỗng lại hiện hữu trong hắn, cảm giác hoài niệm làm sao!
Từ ngày hắn quyết định sẽ rũ bỏ mọi thứ về cô ra khỏi tâm chí, hắn vùi đầu vào làm việc, xem tấu chương, hắn để cho bản thân không còn thời gian nghĩ đến cô nữa, kể cả là trong những giấc mơ.
Sáng dậy sớm làm việc, hắn xem tấu chương, phê duyệt các văn kiện cho tới khi nào thấm mệt, bản thân không thể cầm cự nổi mà chìm sâu vào giấc ngủ. Có như vậy hắn mới có cơ hội không thể nào nghĩ tới cô mà nhớ nhưng nữa!
Đi vào phòng, hắn thấy cô ôm đứa nhỏ cười rất vui vẻ, hơn nữa còn đang chơi đùa với nó rất vui, miệng ngâm nga gọi Vân Du, Vân Du. Chắc đó là tên cô đặt cho nó.
Bỗng khóe mắt hắn cay cay, vốn dĩ nếu đó là đứa bé của bọn họ, vốn dĩ sẽ hạnh phúc tới nhường nào, trong tưởng tượng hắn có thế thấy cô ôm con của bọn họ, hắn ngồi bên cạnh ôm cô và con thật hạnh phúc tới nhường nào!
- Trẫm nghe tin nàng đã sinh hạ hoàng tử - hắn âm trầm nói đi tới chỗ cô ánh mắt nhìn đứa trẻ đầy căm phẫn và ghê tởm
Cô cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình, nhưng cố gắng thế nào thân thể cô cũng run run một hồi, cô ngước mắt lên nhìn hắn, khóe mắt đã không còn rung động như hồi thiếu niên nữa, thay vào đó là sự trưởng thành của năm tháng.
- Cơn gió nào đã đưa người tới thăm hai mẹ con bọn ta vậy – co vẫn giữ vững nụ cười nhẹ của mình nói
- Ha ha, nàng đang cố tỏ ra không biết hay không biết thật? Trẫm tới là để đưa đứa trẻ nghiệt chủng kia ra khỏi cung, vĩnh viễn không được tới gần nàng – hắn nói, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ không vui
Cô khẽ run rẩy thân thể nhìn sâu vào trong đôi mắt phẫn hận kia, hắn nhìn con của chính mình với anh mắt như vậy, cô hận không thể nào ngay lúc này đây cùng đứa bé cao chạy xa bay vĩnh viễn không bước vào hoàng cung nửa bước.
- Hoàng Thượng, trước hết ta có ba điều muốn nói. Thứ nhất đây là con của ngươi, ngươi không tin có thể thử máu. Thứ hai, giữa ta và Kỳ Mạc là trong sạch, trời đất chứng giám nếu ta có nửa điểm dối trá liền chết không toàn thấy. Thứ ba, nếu ngươi giám tước đoạt con của ta, lão nương sẽ sống chết với ngươi một phen Bắc Hán Hoàng Đế Tử Khiên – cô hùng hồn nói với hắn không một chút kiêng kị gì cả
Hắn nghe vậy liền có một chút ngạc nhiên, nếu là người bình thường dám ăn nói vậy với hắn, hắn liền sẽ chém đầu ngay lập tức, nhưng ai bảo cô là xương sườn mềm của hắn, hắn hận không thể bảo vệ cô tốt một chút chứ lại nỡ lòng nào thương tổn cô đây
- Hùng hồn nói như thế vậy được trẫm sẽ không phụ lòng nàng liền tiến hành nghi thức thử máu, nếu như máu của trẫm và đứa bé không có hòa làm một, trẫm lập tức giết đứa bé – Hắn căm tức nhìn cô nói
- Vậy được ta sẽ chết cùng đứa bé cho ngươi hài lòng – cô nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói
Có thể nói ra thứ hình phạt không phải là người như vậy, thực sự cô đã nhìn nhầm hắn, mắt cô ngày đó thực sự là bị mù. Nếu kể cả kết quả có bị sai lệch, hắn cứ trừng phạt cô, việc gì phải giết đứa trẻ, hành động thiếu tính người như vậy sao hắn có thể thốt ra dễ dàng như vậy được chứ!
Hắn thấy biểu cảm kiên quyết một mực chết theo đứa bé kia làm hắn dở khóc dở cười, cô đây là được lời cả đôi đường, cô biết rõ hắn sẽ vĩnh viễn không tổn hại cô liền lợi dụng mà bảo toàn mạng cho đứa nhỏ... Thực sự là mưu mô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...