- Không Hoàng Thượng ta xin ngươi đừng như vậy nữa... đừng như vậy nữa! - cô van xin khản hỏng
Đôi mặt đã không còn bất cứ thần sắc gì nữa, nhìn thân ảnh đang kịch liệt phía bên trên mình cùng với từng tiếng thở dốc, từ khi cô trở về cung tới giờ cô luôn bị giam trong Khôn Ninh Cung của mình không được đi ra ngoài nửa bước, cứ đêm tối đến hắn lại tới đây rất đều đặn không bỏ qua ngày nào mà hành hạ thể xác cô.
Cảm giác tủi nhục khiến cô muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng còn của cô, đứa bé không có tội, cô không có quyền tước đoạt mạng sống của nó! Từng đợt ra vào của hắn chứa đầy sự hung bạo, cô có thể cảm nhận được hạ thân của mình dường như đã rách toạc ra! Cảm giác đau đớn chạy dọc cơ thể cô. Không biết đã bao nhiêu lần, cô đã ngất lịm đi vì không còn chút sức lực gì nữa.
Trong mơ cô cảm thấy được một thứ gì đó lành lạnh ở trên khuôn mặt mình... Thật mặn... Sự mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ khiến cô không bận tâm tới thứ lành lạnh man mát kia nữa.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy từ rất sớm, khi trời rất lạnh cô nhẹ run rẩy một hồi ôm lấy chăn, ở bên cạnh cô có một người nữa đang say ngủ. Hắn với làn da nâu đồng khoẻ mạnh tay đang đặt ở phần bụng của cô say ngủ. Nếu ở một khoảng thời gian trước, cô đang ở trong cái hoàn cảnh này có lẽ khi cô thức dậy điều đầu tiên đó chính là đỏ mặt. Nhưng hoàn cảnh này hiện nay đang diễn ra sai thời điểm, bây giờ cô chẳng còn như thiếu nữa ngây thơ nữa, chẳng còn bất cứ tâm tư nào cho tương lai của hắn và cô nữa.
Thân người kia khẽ động, vòng tay siết chặt hơn nữa. Cô cố gắng dịch chuyển bản thân mình lại gần hắn hơn, mặc dù rất đau nhưng cô vẫn cô gắng, bởi vì nếu không làm theo ý hắn chắc có lẽ cô sẽ phải chịu những ánh mắt khinh bỉ của mọi người khác vì không có sự bảo hộ của hắn. Cô đã bắt đầu lo lắng, bảo bối của cô cũng đã ba tháng rồi, chuyện bụng to ra cũng là chuyện thường tình thế nhưng tính đi tính lại, từ ngày cô trở về cung cũng chỉ vỏn vẹn có ba tuần. Vì thế chuyện cô đã mang thai và mang thai được ba tháng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Tại sao lại dậy sớm như vậy, mau ngủ thêm chút nữa nếu không cơ thể sẽ mệt mỏi - một giọng trầm ấm vang lên
Lời quan tâm của hắn làm cho cô quay trở về từ những dòng suy nghĩ. Cô dương mắt phượng lên nhìn hắn, ngũ quan tinh tế, hàng lông mày thật dày, sống mũi cao thẳng, vầng trán cao tựa như có thể chạm tới trời. Thế mà đối lập với giọng nói ấm áp kia, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn cô, một tia ấm áp cũng chả có.
- Ta cảm thấy không thể ngủ nữa - cô khẽ chuyển mắt giọng trầm ổn không lộ bất kì cảm xúc nào nói
- Giám chống đối ý trẫm! Trẫm nói nàng ngủ là phải ngủ, nói nàng thức là phải thức, không có quyền kháng ngự - hắn nâng cằm cô lên giọng ra lệnh
Chết tiệt! Tại sao đã qua gần một tháng hắn ở cùng cô rồi hắn lại chẳng thể buông xuôi mọi chuyện. Mỗi khi hắn muốn nói vài đôi câu ôn nhu với cô nhưng nghe thấy cô phản kháng lại sinh ra lòng tức giận mà nói những lời đối với cô thực xa cách. Thực sự hắn không thể chịu nổi! Tất cả của cô phải thuộc về một mình hắn, chỉ cần nghĩ tới việc đôi môi quyến rũ, ẩm ướt kia, làn da trắng nõn nà tựa như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu vết, đôi mắt trong veo hoa lệ kia bị người đàn ông khác chạm vào hắn đã không thể nhịn được một lần lại một lần dạy dỗ cô.
Thực sự hắn chẳng muốn cô cứ nhu mì như hiện tại, ít nhất chỉ cần một biểu hiện chống đối của cô thôi cũng khiến hắn ấm áp, tuy ngoài miệng thì nói rất ghét cô chống đối hắn nhưng thực ra có trời mới biết hắn muốn cô gây sự với hắn tới nhường nào. Thực sự chỉ cần là những việc nhỏ nhặt nhất lòng hắn cũng trở nên ấm áp, bởi vì lúc cô gây sự với hắn khiến hắn có cảm giác mình là một vị trí rất quan trọng khiến cô phải đến tâm đến.
Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, cô vâng lời theo ý của hắn không giám chống đối lại. Cứ thế cô nằm im trong lồng ngực của hắn. Cô cảm giác được hơi thở của hắn lạnh đi mấy phần. Bỗng hắn thở hắt ra rồi đứng dấy rời giường, cô cũng chẳng buồn mở mắt cũng chả muốn đoán đông đoán tây xem mình đã làm gì để hắn tức giận như vậy. Vì đằng nào hắn cũng đã giận rồi nên cô chỉ cần ngồi chờ hình phạt là đủ rồi.
Trước khi hắn đi ra khỏi cửa có để lại một câu
- Tối mai có yến tiếc chiêu mộ các nước láng giềng tới để bồi dưỡng tình hữu nghị, nàng tốt nhất nên biểu hiện ra dáng bậc mẫu nghi thiên hạ một chút - hắn lạnh nhạt nói rồi ra khỏi cửa phòng
Cô vẫn cứ nằm im trên giường, tối mai có yên tiếng, đôi con ngươi của cô mở thật to, thật sự là ông trời giúp cô, đây quả nhiên là cơ hội tốt, suốt bao nhiêu ngày cô đã chờ mòng để có cơ hội trả thù, cuối cùng sự chờ đợi của cô cũng được đáp lại. Mạc Tử Y để xem sau ngày mai hai chúng ta ai là người cười cuối cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...