Hyun Woo ở trong phòng chủ tịch đang muốn điên lên, từ sáng đến giờ cũng đã gần mười tiếng, ngoài lúc sáng ra thì anh hoàn toàn không nhìn thấy mặt cô, rốt cuộc cô đã trốn đi đâu chứ?Tại sao anh tìm khắp tập đoàn Dae Yeon cũng không tìm thấy.
-Chủ tịch, tôi đã đi công tác về.-Rim Hee từ ngoài mở cửa bước vào nói
-Ừm.-anh chỉ gật đầu cho có lệ, trong lòng anh đang rất bức rứt khó chịu
-Tôi đã nghe tình trạng của ngài, mong ngài mau chóng nhớ lại mọi chuyện.
-Được rồi, không có gì ra ngoài làm việc đi.
-Vâng.
-Mà khoan, giúp tôi đi tìm Park Je Jae đi.-anh nói khi Rim Hee định ra ngoài
-Dạ!??
-Từ sáng đến giờ không biết cô ấy đã đi đâu, mau giúp tôi đi tìm đi.-anh ra lệnh
-Vâng, tôi sẽ đi xem lại camera trong tập đoàn.
-Vô ích thôi, không biết hôm nay camera bị gì, đều hư hết rồi.
-Vậy tôi sẽ tìm.
-Ừm.
Rim Hee nói sau đó ra ngoài.
-Park Je Jae, em lại trốn đi đâu nữa rồi?
Hyun Woo bức bối trong người, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy bất an, dường như cô xảy ra chuyện gì đó, không đơn thuần là tránh mặt anh.
...
-Chủ tịch, xin lỗi ngài, tôi không tìm thấy.
-Tôi đã tìm khắp tập đoàn rồi nhưng vẫn không tìm được cô ấy.
Lần nào đám bảo vệ thông báo cho anh cũng là không tìm thấy, biết thế ngay từ sáng anh đã đặt máy định vị trên người cô cho rồi, Park Je Jae em biến đi đâu mất rồi?
-Chết tiệt.-anh hung hăng quơ tay làm đổ toàn bộ những thứ trên bàn làm việc xuống sàn
Anh đã điện thaoị cho Soo Jin, cho Ji Ki, kể cả ba mẹ cô, bất kì ai quen biết cô anh đều gọi, chỉ là ai cũng không biết cô ở đâu, cho nên anh tin rằng cô vẫn còn trong tập đoàn nhưng không biết cô đang ở chỗ nào?
-Các người đúng là vô tích sự, nếu trong ngày hôm nay không tìm thấy cô ấy, tất cả các người đừng hòng làm việc nữa.
...
Trời cũng sập tối, Park Je Jae ngồi dựa vào giá đựng tài liệu, cả người mệt rã rời, không còn sức để kêu nữa. Đói bụng quá, khát nước nữa, còn rất mệt, tay và chân bị thương cũng rất đau.
Cô nhắm mắt lại, cô mệt mỏi lắm, rất muốn ngủ, rất muốn ngủ...
Đây là đâu?Vì sao cô lại ở đây?
-Có ai không?-Je Jae nói lớn, bước chân cứ tiến về phía trước
Ở đây, là 1 màu trắng xóa, không xác định phương hướng ở đâu, điều cô cần biết bậy giờ là chỗ này là chỗ nào?
-Je Jae....-1 giọng nói ấm áp truyền đến vang vọng trong không gian
-Ai đó?-cô lên tiếng hỏi
Đột nhiên, khung cảnh lại chuyển đổi, trước mắt cô là cảnh mùa đông, tuyết rơi trắng xóa, có cặp nam nữ đang ngồi trên hàng ghế, người nữ tựa đầu vào vai người nam
-Em xem, tuyết rất đẹp đúng không?-anh Dong Hwa hỏi
-Đúng đúng, rất đẹp nha.-người con gái gật đầu và đó chính là Park Je Jae cô
-Sau này anh sẽ xây 1 căn nhà gần khu tuyết Sanđo, để em ngày nào cũng được ngắm tuyết.
-Anh làm được thì hãy nói nha.
-Được mà
-Hihi, thương anh nhất á.
Xong cảnh đó, khung cảnh lại chuyển sang cảnh khác.
Trước mắt cô bây giờ, là cảnh ngôi nhà biệt thự ở cánh đồng hoa oải hương, là cảnh cô và Hyun Woo đang ngắm nhìn những đóa hoa oải hương, cô chỉ lo nâng niu từng cành hoa, còn anh thì say mê ngắm nhìn cô.
-Công nhận hoa oải hương thơm ghẹ, lại còn rất đẹp nữa.-Je Jae xoay qua nhìn anh nở nụ cười mỉm
-Nếu cô thích, tôi sẽ tặng cô cả cánh đồng hoa oải hương này.-anh dịu dàng đáp
-Thật sao?
-Thật.
-Cảm ơn anh nha, tôi rất thích.
-Cô vui là được rồi.
Lại là 1 cảnh khác, cảnh này đến cảnh khác, như 1 cỗ máy thời gian lặp lại cho cô xem: cảnh anh Dong Hwa cầu hôn cô---> cảnh Hyun Woo ép buộc cô làm theo lời anh---> cảnh anh Dong Hwa cầu xin cô quay lại---> cảnh cô tuyệt vọng, tự sát---> cảnh cô và Hyun Woo gặp lại sau 5 năm---> cảnh Hyun Woo bị tai nạn xe và mất trí nhớ
Những cảnh tượng đó cứ lần lượt xuất hiện, cô xem xong cũng phải rơi lệ, không ngờ mình lại trải qua 1 quá trình gian khổ như vậy, nhưng mà cô vẫn chưa hiểu rõ trái tim mình, giữa anh Dong Hwa và Hyun Woo, cô thật sự yêu ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...