Tình yêu xứ Hàn

Anh biết, cô rất hận anh, cô xa lánh, tránh né anh, nhưng mà với anh, chỉ cần nhìn cô bình an là được rồi.
-Je Jae, anh xin lỗi, phải, anh là tên cặn bã, em chửi anh rất đúng, xin em đừng như vậy nữa.
Đáp lại chỉ là 1 khoảng không trống vắng, cô nghe cứ như không nghe, đáp 1 câu cũng không có.
-Em mới tỉnh dậy, nên ăn 1 chút gì đó cho có sức.-anh gấp đến mức, suýt làm đổ cả tô cháo dinh dưỡng, múc 1 muỗng đút cho cô, nhưng lại bị cô cư tuyệt
-Ngoan, ăn 1 chút đi, bác sĩ nói em còn yếu lắm.-anh kiên nhẫn đưa muỗng sang chỗ cô
Lại bị cô cự tuyệt, nếu cô không ăn, nhất định sẽ không chịu nổi nữa.
-Đừng hành hạ bản thân mình nữa, em mau ăn 1 chút đi.-anh thật sự không muốn cô vì hận anh mà ngược đãi bản thân mình.
Cố ép cô ăn cũng đều bị cô cự tuyệt, 1 muỗng cũng không nuốt vào, anh bất lực để tô cháo lên bàn.
-Để anh kêu bác Min đến chăm sóc em.-anh biết lúc này đây, người cô không muốn gặp nhất chính là anh, cho nên nếu anh cứ ở lì đây thì cô sẽ không chịu ăn

Bác Min bưng khay thức ăn đứng ở bên giường cô, biết rõ cô không nói được, nhưng vẫn muốn mở miệng khuyên cô.
-Tiểu thư, ăn một chút đi!
Đôi mắt trong sáng linh động của cô đã hoàn toàn mất đi sáng rỡ, ngơ ngác nhìn bác Min, không có bất kỳ phản ứng nào.
Je Jae gầy, cả người giống như một cái bóng.
Trong lòng Hyun Woo gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tuy nhiên không biết phải làm gì để chuộc lại tội lỗi của mình.
Nếu như anh chết mà cô có thể vui vẻ trở lại, anh thật sự nguyện ý đi tìm chết.
-Tiểu thư, ăn chút đồ đi! Chờ em khỏe lại một chút, anh sẽ để em rời đi. Được không? Anh thề đời này sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Được không?
Hyun Woo ăn nói khép nép. Chỉ tiếc cô hoàn toàn không nghe được.

Cô vẫn từ chối ăn cơm, đôi môi đã khô tróc cả da, nhưng ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Nếu như không phải bác sĩ truyền dịch tiếp dinh dưỡng, cô không bị đói chết cũng bị khát mà chết rồi!
Hyun Woo gấp đến độ gần như dập đầu lạy cô. Bưng chén nước lên, tự mình uống một hớp lớn, rồi áp môi vào môi Je Jae.
Theo bản năng cô muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng lại bị anh cố trụ một chỗ, không thể động đậy.
Đầu lưỡi anh cạy đôi môi khép chặt của cô ra, đem nước mát rót vào trong miệng của cô. Cô muốn nhổ ra, lại bị miệng anh chặn lại thật thật.
Nhìn thấy phương pháp này có thể khiến cô uống nước, anh không khỏi mừng rỡ!
Nằm viện được 2 tuần, bác sĩ nói cô có thể xuất viện, làm thủ tục xuất viện anh đau7 cô về nhà mình.
Cũng từ đó, thức ăn của cô toàn bộ biến thành chất lỏng. Sữa đậu nành, sữa tươi, nước rau, cháo ngũ cốc dinh dưỡng cũng bị xay thành chất lỏng.
Anh ngậm chất lỏng trong miệng tự mình đút cho cô. Lúc mới bắt đầu côcòn cố gắng phản kháng, không chịu uống đồ anh dùng miệng đút. Sau lại phát hiện phản kháng không được, liền định giả bộ làm cọc gỗ, giả bộ làm xác chết, tùy tiện anh giày vò.
Khí trời dần dần ấm áp. Mùa xuân sắp tới.
Anh phải ra nước ngoài công tác, việc trông non cô đành giao cho bác Min, trước khi đi còn căn dặn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh hỏi tội bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui