Tình yêu xứ Hàn
“…On the rainy days you e and find me
(Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em)
Torturing me through the night
(Dằn vặt em suốt đêm dài)
When the rain starts to stop, you follow
(Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại)
Slowly, little by little, you will stop as well
(Từ từ, từng chút một)…”
Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên,tôi thì đang quấn mình trong chăn mơ giấc mộng đẹp,khẽ nheo mắt tôi quơ tay kiếm tìm cái điện thoại
-Alo….-tôi ngái ngủ nói
[…Heo lười thức chưa?...]-Ji Ki đầu dây bên kia hỏi
-Chưa,gọi gì sớm thế?
[…Tính rủ đi ăn,chưa thức thì thôi…]
-Ăn hả?Đợi mình mình thức liền.-tôi ngồi bật dậy
[…Thôi mấy người đang ngủ mà…]
-Có Soo Jin không?
[…Soo Jin không đi ăn được nên chỉ có mình với cậu…]
-Sao cậu ấy không đi.
[…Soo Jin nói đang giảm cân mà…]
-Ừ tớ đi liền nè ở đâu
[…Quán Soso nha…]
Tôi cúp máy rồi chạy nhanh vào phòng tắm cấp tốc vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi vọt lẹ xuống nhà
-Bà Park con đi học.-tôi mang giày nói
-Không ăn sáng hả heo?-thằng Je Bin thấy lạ hỏi
-Chị đi ăn với bạn,ông Park bà Park con đi học.-tôi nói rồi phi nhanh
Tôi chạy nhanh đi đến quán Soso theo lời hẹn,tấp xe vào tôi vào quán ngó quanh mong tìm ra hai con bạn,nhưng sao tìm hoài không thấy.
-Hai nhỏ đó đâu rồi ta.-tôi lèm bèm
-Lảm nhảm gì thế?-một giọng nói lạnh còn hơn chữ lạnh vang lên
Thoáng giật mình tôi quay người lại.OMG mới sáng sớm đã bị âm binh ám rồi,má ơi sao mà xui thế
-Đến rồi ngồi đi.-Hyun Woo lạnh lùng nói rồi ngồi vào bàn
-Tôi đến tìm bạn chứ không phải anh?-tôi hầm hừ đáp
-Bạn cô dễ bào thật nói gọi cô ra đây là kêu liền.-Hyun cười nhạt đáp
-Hả?-tôi cứng đờ người,chẳng lẽ Ji Ki gạt tôi sao?Không đâu
-Anh nói dối,làm sao Ji Ki lại gạt tôi chứ.-tôi cố chấp
-Vậy cô không tin cứ gọi cho bạn cô đi.-Hyun Woo nhếch mép cười
Tôi tức tốc lấy điện thoại ra alo cho Ji Ki nhưng đáp lại là tiếng nói khá quen “Số máy quí khách tạm thời không liên lạc được,xin vui lòng điện lại sau”.Tôi tức đến xì khói bạn bè mà dám nghe trai phản bạn
-Lee Ji Ki cậu sẽ chết với tớ.-tôi nghiến răng nghiến lợi
-Mau vào đây ngồi đi,nếu cô không muốn tôi làm hại hai đứa bạn của cô.
-Hyun Woo mất kiên nhẫn ra lệnh
-Dám ra lệnh cho tôi,anh chán sống rồi.-tôi lầm bầm nếu không vì đang bị hắn khống chế tôi đã nhào tới băm hắn ra lâu rồi
-Nói đi cái gì?-tôi ngồi vào bàn mà không ngừng lườm hắn
Zing Blog
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...