Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết thức dậy đã là trưa hôm sau, lẳng lặng nhìn trần nhà, tự cười giễu cho bản thân mình, cứ tưởng anh sẽ tốt với mình, cứ tưởng anh không như xưa ngang tàn, nhẫn tâm nhưng mà cô đã lầm rồi. Cứ tưởng này, chắc sẽ không thành sự thật, Hyun Woo mãi mãi là 1 ác ma, không thể thành 1 thiên sứ được.
Lết thân hình nhức nhói của mình vào nhà tắm, nhìn mình trước gương, y như 1 con búp bê rách nát, cả người nhếch nhác vô cùng.
Miễn cưỡng đi xuống nhà dưới, thấy bác Min đang loay hoay trong bếp, Je Jae nhàn nhạt mở miệng
-Hyun Woo đâu rồi bác?
-Thiếu gia sáng sớm đã đi học rồi, cậu ấy không cho tôi làm phiền tiểu thư nên tôi không dám gọi. Giờ này chắc cậu ấy sắp về rồi.
Bác Min nói, ánh mắt dò xét đảo quanh người cô, 1 cô gái rất bình thường a, bề ngoài tạm được, khuôn mặt cũng không gọi là mĩ nhân gì cả, nhưng mà khi ai đã nhìn thấy cô khó mà cưỡng lại quay đầu nhìn, 1 nét đẹp thu hút ánh nhìn.
-Vậy cháu ra ngoài 1 lát nha bác Min.-Je Jae e dè nói
-Cái này thì e rằng không thể, thiếu gia căn dặn không cho tiểu thư rời khỏi nhà.-bác Min khó xử nói
-Dạ!?Không cho cháu ra khỏi nhà sao?
-Đúng vậy. Nếu tiểu thư đói, để bác Min làm vài món cho cô.
-Không cần ạ, cháu không đói. Vậy cháu lên phòng.-cô lễ phép nói rồi đi lên phòng, thà lên phòng nằm còn sướng!!!
-Haizzz....
Bác Min khẽ thở dài, đây là lần đầu bà thấy thiếu gia quan tâm 1 cô gái như vậy lại còn căn dặn bà nếu cô thức phải chăm sóc thật kĩ, cô muốn gì phải làm theo. Vậy mà cô có vẻ không mấy thích thiếu gia.
---Tập đoàn Dae Yeon---
Shin Hyun Woo thư thái ngồi ở ghế sofa, anh biết trước thế nào ông anh cũng kêu anh đến gặp, cho nên chẳng có gì lo cả.
-Ông có việc gì nói đi, cháu nghe.-Hyun Woo mở miệng nhìn ông mình đang ngồi đối diện
-Mày còn biết tao là ông mày sao thằng bất hiếu?-ông anh tức giận nói
-Đương nhiên là biết, ông là ông của cháu mà. Ông nói đi, lại bắt cháu làm gì nữa?Hay là làm gì cô ấy?-anh nhếch mép cười cay độc
-Mày dám nói với tao vậy sao?
-Ông à, từ lúc ông đối xử với chị Hyun Yeon thế nào, cháu đã hiểu thấu ông, ông luôn xem thường những người không cùng đẳng cấp, bắt cháu mình lấy người mình ưng ý không tôn trọng ý kiến của cháu mình. Không những thế còn hại chết người cháu mình yêu, ông nói xem, nếu là ông, ông như thế nào?-anh lạnh băng nói từng lời nói đều bóp nghẹt người đối diện
-Mày...-ông anh tức đến nỗi nói cũng không thành lời
-Cháu cũng không muốn bị nói là bất hiếu, dù sao, cháu cũng gần ra trường rồi, có lẽ tập đoàn Dae Yeon này, đã đến lúc thay thế vị trí chủ tịch. Một là ông tự nói với báo chí, 2... ông tự hiểu nhé!!! (a men, anh ơi hiền 1 tí cho em nhờ, sợ anh quá rồi =]]z)
-Mày dám... mày.... thằng mất dạy.-ông anh giận đến đỏ tía cả mặt, sớm muộn gì ông cũng bị thằng cháu này chọc đến tức chết :D
-Sao lại không??Bất kì ai làm người con gái đó tổn thương, cháu sẽ giết chết họ, ngay cả ông cũng không ngoại lệ.-anh lạnh lùng tuyên bố sau đó sảy bước đi
Ông anh tức đến mặt mày đỏ tận mang tai, đứa cháu này ông đã quá cưng chiều nó, lại còn dạy nó phải quyết đoán ra tay tàn nhẫn không nương từ kể cả người quen biết. Là ông sai, đáng lí ông không nên dạy nó như vậy, cho nên bây giờ ông phải lãnh hậu quả.
~
Hyun Woo về tới nhà liền đi lên phòng, bác Min nói lúc nãy cô đã thức nhưng mà nghe nói không được ra khỏi nhà nên có phần buồn bã đi lại lên phòng, anh cũng đâu muốn, chỉ tại anh sợ, nếu không có anh ở nhà, cô sẽ chạy đi mất, lúc đó anh lại phải ép buộc cô về bên anh.
Vừa mở cửa ra đã thấy cô ngồi trên sofa, một tay cầm chiếc tạp chí xem, một tay thì cầm ly nước ép uống, còn đeo thêm chiếc kính gọng đen nữa, nhìn qua rất ư đáng yêu nha.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Je Jae liền ngẩng đầu nhìn, nãy giờ cô đang tiêu diệt thời gian nhàm chán trong căn nhà này bằng cách xem xem tivi, rồi chơi điện thoại, vừa đặt chiếc điện thoại xuống cầm quyển tạp chí thì anh vào.
Cô lạnh nhạt đặt quyển tạp chí cùng ly nước xuống, gỡ luôn chiếc kính gọng đen ra, đứng lên nhìn anh bằng ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước êm ả không chút gợn sóng
-Anh đã về vậy thì tôi xin phép về nhà của mình.-cô nhàn nhạt mở miệng
-Ai cho phép em đi?-anh lạnh băng nói, hai tay đút vào túi quần, nửa người trên dựa vào thành cửa
-Anh nghĩ mình là ai?Là chủ nhân của tôi sao?Hay là anh xem tôi chỉ là 1 món đồ chơi thuộc sở hữu của mình, bảo tôi làm gì tôi phải làm theo?
-Nếu em muốn vậy thì tôi chấp nhận làm chủ sở hữu món đồ chơi như em.-anh nhún vai thản nhiên đáp
-Anh bỉ ổi!!!Tôi chưa bao giờ thuộc sở hữu của anh, chúng ta chỉ là hợp đồng, đêm hôm đó đã kết thúc là anh ép buộc tôi phải làm theo anh. Shin Hyun Woo, cả đời này tôi hận anh, chính anh đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Cô gào thét, chỉ vào mặt anh, là anh, chỉ vì anh, mà cô mất tất cả, lòng danh dự, người cô yêu, tất cả đều mất.
-Chính em cũng được lợi còn gì?Đôi bên đều không tổn thất, em la hét gì chứ.-anh đi đến hai tay siết chặt hai tay cô, lãnh đạm nói
-Đều do anh, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?Tại sao?Tôi đã làm sai gì?Tôi hận anh.Zing Blog
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...