Ông nhìn sao cũng không ra, cô có điểm gì tốt đẹp để đứa cháu quý của ông sống chết lấy cho bằng được, còn quậy túi bụi, thậm chí mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệ với Shin gia.
-Cô biết cô không xứng để bước vào Shin gia, muốn lấy Hyun Woo phải trải qua thử thách của tôi.
-Thử thách?
-Sáng mai 5h sáng đến đây đến tối mới được về.
-Ông lại muốn làm gì nữa đây?-Hyun Woo chau mày
-Nếu nó muốn bước vào cửa Shin gia thì phải chấp nhận yêu cầu của ta, nếu nó không thích cũng không sau, cuộc hôn nhân này có hay không đều được.
-Shin lão gia nói đúng, sáng mai cháu sẽ đến.
-Je Jae...-anh bất mãn gọi tên cô
-Yên tâm đi.-cô mỉm cười nói
-Khi nào ông quá đáng em điện cho anh.-anh nhắc
-Ông không nói cháu được giúp cô ta.-ông kiên quyết nói
-Cô về đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Hyun Woo
-Vâng!
Je Jae nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi. Anh muốn đuổi theo, bị ông gọi lại.
-Ông nội, không phải ông đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại đổi ý chứ?
-Ông đây nói một là một, chưa hề đổi ý, lúc nãy quản lý Ahn điện cho ta, ông nghe xong rất bực cho nên ông chẳng qua chỉ muốn thử thách cô ta, không lẽ như vậy ông cũng không có quyền làm sao? Nếu như ông không hiểu rõ nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm để cô ta bước vào Shin gia.
-Cho dù như thế nào, người cháu muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù ông đồng ý hay phản đối, cuộc hôn nhân này, cháu đã quyết định rồi.
Bỏ lại câu đó, Hyun Woo không thèm để ý đến những lời khuyên của ông, không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng, làm ông tức đến sôi máu, cây gậy dọng xuống vang lên tiếng “oang oang”.
-Tức chết tôi mà, tức chết tôi mà! Cái nghiệp chướng này!
Ba anh vội an ủi.
-Ba đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn.”
Je Jae đang đón xe, phía sau vang lên tiếng gọi của Hyun Woo. Có hơi bất ngờ.
-Sao anh lại ra đây? Shin lão gia không phải có chuyện muốn nói với anh sao?
Hyun Woo nhún vai buông lỏng hai tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng sao cả.
-Nói tới nói lui cũng mấy câu kia, nghe đến nổi muốn chai hết hai lổ tai, rồi cũng ra ngoài. Vẫn là đi theo em có vẻ vui hơn.
-Cử xử như vậy không hay đâu, Shin lão gia đã không vui rồi, đừng chọc ông giận nữa, sức khỏe ông không được tốt đó.
-Gọi Shin lão gia nghe xa lạ quá, anh nghe thấy mà khó chịu, cứ gọi là ông nội đi.
-Anh không nghe ông nói, không được gọi là ông nội sao? Em làm gì có cái tư cách đó.
-Gì chứ? Giận à! Người già hay giở tính cáu kỉnh, đừng để ý! Anh nói em có tư cách, thì em có tư cách. Người lấy em cũng không phải ông anh mà là anh!
Cô nở một nụ cười. Anh luôn có cách làm cho cô vui, một giây trước cảm xúc rõ ràng rất chán nản. Nhưng chỉ vì một câu nói của anh, tâm trạng không vui trong chốc lát cũng tan theo mây khói.
...
Zing Blog
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...