Tình yêu với sao trời

Lê Nguyệt Hằng hiểu ý anh, lấy điện thoại ra xem đồng hồ: “Còn hai phút.”
 
“Ừm.” Tịch Tinh lên tiếng.
 
Sau đó rơi vào yên lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong không gian im ắng, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo trong phòng khách sau lưng đang phát ra tiếng tích tắc, đến lúc kim phút và kim giờ chồng nhau tại số mười hai, một âm thanh lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
 
Cùng với hai giọng nói:
 
“Chúc mừng sinh nhật!”
 
“Chúc mừng sinh nhật!”
 
Đôi mắt Lê Nguyệt Hằng cười cong cong, giơ tay nhận hộp quà. Lần này Tịch Tinh không ngăn cản nữa, để mặc cô mở ra, bên trong là một đôi bông tai gắn những viên kim cương nhỏ xíu lấp lánh.
 
Lê Nguyệt Hằng cầm lên nhìn, hơi bất ngờ: “Tớ còn tưởng là dây chuyền nữa chứ.”
 
Là con gái tất nhiên cô cũng có sở thích như những cô gái khác, cực kỳ thích những trang sức tỏa những ánh sáng bling bling lấp lánh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên từ nhỏ đến lớn, sinh nhật hàng năm Tịch Tinh đều tặng cô từ dây chuyền đến vòng tay rồi lại lắc chân, hễ những chỗ nào trên người có thể đeo anh đều tặng mấy lần.
 
“Sao lần này tặng bông tai vậy?” Lê Nguyệt Hằng ướm ướm bên tai ngắm nghía, hỏi anh: “Đẹp không?”
 
Tịch Tinh cầm lấy, đeo lên giúp cô: “Đẹp.”
 
Qua mười hai giờ, điện thoại cô rung lên mấy lần, mở ra liền thấy những lời chúc mừng của bạn học gửi đến.
 
Lê Nguyệt Hằng mở tin nhắn của Đường Vy Vy lên trả lời trước, sau đó mới lần lượt cám ơn những người khác.
 
Hơi nhiều người nên khá mất thời gian.
 
Tịch Tinh đứng bên cạnh chờ cô một lúc lâu, từ từ mất kiên nhẫn, trực tiếp lấy điện thoại trên tay cô đi, sau đó giơ cánh tay còn lại để trước mặt cô, mở lòng bàn tay ra.
 
Lê Nguyệt Hằng: “?”
 
Tịch Tinh nhắc cô: “Quà của tớ đâu?”
 
Lê Nguyệt Hằng ôi một tiếng, gấp gáp chạy về phòng lấy đồ ra.
 
Chúc mừng sinh nhật cho nhau sau đó trao đổi quà xong, Tịch Tinh quay người về lại nhà mình, đóng sầm cửa lại. Anh tựa lưng vào cửa, nhắm mắt, giơ tay ấn huyệt Thái Dương.
 
Mười hai giờ là giờ anh đang say ngủ.
 
Vì Lê Nguyệt Hằng, anh đã phá lệ nhiều lần.
 
Nhớ lại trước khi đi, đôi mắt xinh đẹp của cô gái cong tròn như mặt trăng, vẫy tay chào chúc anh ngủ ngon.
 
Tịch Tinh thở dài.

 
Ngoài phải tập quen ra, anh biết làm gì hơn.
 

 
Ngày thứ bảy, tại khách sạn thành phố Lâm.
 
Những người đến trước là những người tỏ ý muốn tham dự trong nhóm.
 
Ngoại trừ những bạn học thuộc lớp năm, Tịch Tinh cũng mời những bạn học lớp một giống như Kiều Tử Mộ đã đến đây từ sáng đến chiều.
 
Trong phòng bao, hai nhân vật chính của bữa tiệc muốn ngồi cùng một chỗ.
 
Các vị trí khác có thể tùy chọn, mặc dù có mấy nữ sinh muốn ngồi gần Tịch Tinh nhưng có những người tinh tế đến kéo họ trở về.
 
“Hai ghế chủ tiệc đặt chung với nhau, cậu qua phá người ta à?”
 
“Không phải họ chỉ là bạn bè thôi à?”
 
“Cậu ngốc à, cái vụ yêu sớm này ai dám công khai tuyên bố lung tung, cậu không nghĩ lại xem người ta có thân phận gì, chuyện này mà nói ra không chừng hủy hoại toàn bộ hình tượng học sinh ngoan luôn ấy chứ.”
 
“Vậy… Ý cậu là họ lén lút yêu nhau hả?”
 
“Ôi, ai mà biết được.”
 
Trong lúc vô tình, Lê Nguyệt Hằng nghe được đoạn đối thoại này, không nói nên lời.
 
Đồ ăn mau chóng được bưng lên, tất cả đều là những món ăn đặc trưng của khách sạn, trong chốc lát đã bị càn quét sạch sẽ.
 
Có nam sinh muốn gọi hai thùng rượu để thêm náo nhiệt nhưng thấy Tịch Tinh ngồi đối diện, nhớ đến bình thường ở trường bị anh kiểm soát chặt chẽ nên đành bỏ ý định.
 
Vị trí Kiều Tử Mộ ngồi rất gần họ, do cậu ta đại biểu cho đa số bạn học, hỏi một vấn đề mọi người ai cũng thắc mắc: “Hai người sinh cùng một ngày nhưng phải có một người sinh trước chứ? Đừng nói là Tiểu Lê Tử nhé?
 
Tịch Tinh liếc cậu ta, thản nhiên nói: “Tớ.”
 
Tuy Lê Nguyệt Hằng không phục nhưng chỉ có thể đồng ý: “Đúng rồi, cậu ta lớn hơn tớ mấy giờ đó.”
 
Tịch Tinh: “Chính xác là hai mươi hai giờ.”
 
Lê Nguyệt Hằng: “…”
 
“Úi chà, ôi, nói vậy thì hóa ra cậu cũng phải gọi anh Tịch của chúng ta một tiếng anh trai sao?” Từ Lãng Văn nói.
 
Câu này vừa nói xong, những người xung quanh đều quay lại nhìn cô chằm chằm.
 
Tịch Tinh cũng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ thích thú, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.
 
Mặt Lê Nguyệt Hằng lạnh lùng: “…”
 
Không có cửa, đừng có mơ.

 
Bất ngờ bài hát sinh nhật cất lên, bánh ngọt được đẩy ra. Đèn vụt tắt, những ngọn nến chiếu ánh sáng lung linh, trong phòng chỉ còn một màu tối đen nhưng Lê Nguyệt Hằng không hề sợ hãi. Tiếng hát đồng thanh của mọi người văng vẳng bên tai cô, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tưng bừng của tiệc sinh nhật.
 
Hai tay chắp lại, cô từ từ nhắm hai mắt, thành tâm cầu nguyện. Sau khi mở mắt, cô nghiêng đầu nhìn Tịch Tinh.
 
Cô định hỏi anh xong chưa, nào ngờ khi quay đầu liền chạm vào ánh mắt anh, ánh nến hắt vào chiếu sáng đáy mắt sâu thẳm.
 
Giống như pháo hoa rực rỡ.
 
Lê Nguyệt Hằng sững sờ chớp mắt, đến khi nghe người khác hối thúc cô mới sực tỉnh người, hai người cùng nhau thổi nến.
 
Ánh đèn được mở lên lại.
 
Lê Nguyệt Hằng nghiêng người qua bên cạnh, giơ tay lên che bên tai thiếu niên, lặng lẽ hỏi anh: “Cậu ước nguyện gì đấy?”
 
Tịch Tinh nói: “Mỗi năm tớ đều ước giống nhau.”
 
“…”
 
Câu trả lời có cũng như không.
 
Sao tớ biết nó là gì chứ!
 
Tịch Tinh nhíu mày: “Cậu muốn biết thế à?”
 
Lê Nguyệt Hằng gật đầu như trống bởi.
 
“Được thôi, cậu gọi tớ bằng anh trai tớ sẽ nói cậu biết.”
 
“…”
 
Không có chuyện gọi anh trai đâu nhé, cả đời này cũng không có.
 
Nghe vậy, vẻ tò mò trên mặt Lê Nguyệt Hằng biến mất, quay đầu sang chỗ khác, giả vờ mình không thèm để ý chuyện cỏn con này.
 
“Mơ đi. Cậu ước cái cóc khô gì cũng chả liên quan đến tớ. Ai thèm quan tâm.”
 
“…”
 
Trong phòng mọi người ồn ào, Tịch Tinh ngồi yên lặng trên ghế, bưng ly trà bên cạnh lên uống cạn.
 
Vừa uống nước anh vừa mở to mắt nhìn phớt qua Lê Nguyệt Hằng như đang suy nghĩ xa xôi. Chưa kịp để cô gái thắc mắc anh đã nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
 
Thật kỳ quái.
 
Lê Nguyệt Hằng quyết định không thèm để ý đến anh, đứng lên lấy dao cắt chiếc bánh kem Mousse xinh xắn ra thành mấy miếng, đặt vào chiếc dĩa trắng tinh, lần lượt phát cho các bạn học.
 
Đến cuối cùng chỉ còn một miếng nhỏ.

 
Thật tình cờ, đúng lúc hình vẽ trên đó là trái tim.
 
Lê Nguyệt Hằng không để ý chuyện đó, khẽ cắn môi, sau khi tự đấu tranh tâm lý một lúc cô vẫn quyết định tặng miếng bánh này cho Tịch Tinh.
 
“Cậu tự ăn đi.”
 
Tịch Tinh không muốn, đẩy chiếc dĩa về phía cô.
 
Tất nhiên Lê Nguyệt Hằng muốn tự mình ăn nhưng nghĩ lại thường ngày người này chăm sóc mình kỹ càng, nếu mình ăn mảnh hình như không tốt cho lắm.
 
Thấy vậy Từ Lãng Văn định đề nghị cắt miếng bánh này ra làm đôi, hai người mỗi người một phần.
 
Vừa mới nói được mấy chữ, đột nhiên cậu ta đau đớn kêu lên: “Móa nó, đứa nào đạp ông?”
 
“…”
 
Tịch Tinh lạnh nhạt tặng cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng.
 
Vẻ mặt Từ Lãng Văn vẫn ngu ngơ chưa hiểu.
 
Nhìn cậu ta lại muốn nói nhăng nói cuội, Kiều Tử Mộ ở đằng sau che miệng cậu ta lại, kéo cậu ta lại gần mình, ghé vào tai cậu ấy thì thầm: “Cậu khôn hồn thì im miệng đi.”
 
Từ Lãng Văn bị cánh tay cậu ta kẹp chặt cổ, không thể thở được, đành phải gật đầu liên tục.
 
Lê Nguyệt Hằng nghi ngờ, hỏi họ đang chơi trò gì.
 
Kiều Tử Mộ ghì tay mạnh thêm, cười gượng hai tiếng, vội vàng nói: “Khi nãy tớ không cẩn thận giẫm lên chân cậu ấy một cái nên tớ đang giải thích đây, thật ngại quá A Từ, xin lỗi cậu nhé.”
 
Mắt Từ Lãng Văn sắp trợn trắng le lưỡi, cơ bản không thể đáp lời cậu ta.
 
Lê Nguyệt Hằng: “..”
 
Tớ thấy cậu không phải muốn xin lỗi mà là muốn giết người thì có.
 
Rốt cuộc Kiều Tử Mộ đã nhận ra anh em mình không thể thở nổi, nhanh chóng buông tay ra, vừa giúp cậu ta vỗ lưng vừa nói: “Hai người cứ tiếp tục, đừng quan tâm bọn này.”
 
Lê Nguyệt Hằng không bình luận, quay đầu lại thấy Tịch Tinh đang cầm dĩa ăn, múc một miếng bánh ngọt đút đến miệng cô.
 
Chàng trai nâng nâng tay, ý bảo cô há miệng.
 
Lê Nguyệt Hằng quên mất ở đây còn một đám quần chúng vây xem, theo bản năng phối hợp với anh, môi anh đào khẽ hé. Vị Mousse mềm mại ngọt ngào kết hợp với mứt việt quất tràn ngập khoang miệng cô.
 
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu của mọi người.
 
“Có phải tớ vừa hoa mắt không, Tịch Tinh vậy mà đút người khác ăn? … Tịch Tinh đó!” Có người rất kinh ngạc: “Không phải nói cậu ta lạnh lùng lắm à.”
 
 “Đúng rồi, cậu không nhìn nhầm đâu.”
 
“Chuyện này có gì lạ đâu. Cậu không nghĩ lại xem quan hệ của người ta như thế nào, tớ cũng có một người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên đây, ăn chung một chén cơm là chuyện bình thường.”
 
“Cậu ấy cũng đút cậu ăn sao?”
 
“… Không có.”
 
Cú sốc này vẫn tiếp tục đến khi tàn tiệc.
 
Sau khi tan tiệc, có nhiều người còn chơi chưa đã, nhao nhao la lối đòi chuyển qua quán khác chơi tiếp.

 
Lê Nguyệt Hằng không hề có ý kiến nhưng xét đến việc Tịch Tinh không hề thích mấy thứ này nên cô dứt khoát từ chối.
 
“Thôi nào, cả năm mới sinh nhật, tất nhiên phải chơi cho đã chứ.” Có bạn học nam nói: “Hay là tớ đặt một phòng ở Thiên Các, chúng ta đi hát Karaoke nhé?”
 
Vừa nói cậu ta vừa len lén nhìn về phía Tịch Tinh ở đằng xa, trong giọng nói tỏ ra chút khoe khoang.
 
Thiên Các là một hội sở cao cấp nổi tiếng nhất thành phố Lâm, khoan nói đến giá cao chót vót mà người bình thường còn không có tư cách để vào.
 
Trong trường học, Tịch Tinh luôn là nhân vật nổi bật.
 
Không chỉ giáo viên khen ngợi mà trọng tâm chủ đề của các nữ sinh đều xoay quanh anh, xem như anh là người độc nhất vô nhị trên đời, xác lập thân phận thần tượng của anh trong trường.
 
Cậu ta không phục chuyện này.
 
Dù sao nam sinh ở độ tuổi này ai lại không có tâm lý ganh đua so sánh, ai không muốn được nổi tiếng, ai lại muốn mình bị người ta đè bẹp trên đầu?
 
Thành tích diện mạo cậu ta không bằng đối phương nhưng nhà cậu ta có tiền!
 
“Thiên Các?”
 
Lê Nguyệt Hằng vô thức quay đầu nhìn Tịch Tinh.
 
Chàng trai vẫn lơ đãng như cũ, tay cầm ly nước đã trống rỗng, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhưng có cảm giác mạnh mẽ.
 
Thấy ánh mắt cô nhìn anh, Tịch Tinh mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Được.”
 
Nếu anh đã đồng ý, Lê Nguyệt Hằng cũng không từ chối nữa.
 
Cô tiện tay cầm ấm trà bên cạnh đặt lên bàn quay thủy tinh, đảo một vòng, vừa khớp dừng trước mặt Tịch Tinh.
 
“Vậy thì đi Thiên Các đi.”
 
Tịch Tinh giơ tay, rất tự nhiên cầm lấy ấm trà rót đầy vào ly nước rỗng: “Ừm.”
 
“Chúng ta có rất nhiều người mà khoảng cách từ đây đến Thiên Các rất xa, hình như hơi bất tiện?” Có bạn học lo lắng nói.
 
“Không sao, để tớ gọi xe đến đón mọi người.” Bạn học nam kia nói.
 
Tay Lê Nguyệt Hằng đặt lên mặt bàn, gõ nhẹ: “Nếu đây là tiệc sinh nhật của tớ và Tịch Tinh thì bọn tớ sẽ không làm phiền cậu, có lý nào để cho khách mời chủ chứ, cậu nói đúng không?”
 
Bạn học nam ngừng lại, không lên tiếng.
 
“Cạch.”
 
Ấm trà đặt xuống mặt bàn vang lên một tiếng động nhỏ.
 
Tịch Tinh buông tay, tay kia cầm ly trà đưa lên miệng, giọng lạnh lùng: “Ngại xa thì đi chỗ nào gần đi.”
 
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
 
Hai giây sau, Lê Nguyệt Hằng nhướng nhướng lông mày, hiểu ý nở nụ cười, gật đầu: “Vậy đi gần cũng được.”
 
Bạn nam đó vẫn chưa bỏ ý định: “Chỗ kế bên này chả ra sao, lộn xộn chưa nói, khung cảnh cũng rất tệ…”
 
Lê Nguyệt Hằng nhẹ nhàng: “Chờ chút cậu sẽ biết ngay thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui