Lê Nguyệt Hằng nói cô sẽ đón Giao thừa nhưng cô không biết mình sẽ đi đâu, vì vậy cô kéo Tịch Tinh đi dạo phố.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ Lê gọi điện giục cô về, nghe nói cô sẽ đón giao thừa ở bên ngoài, ban đầu bà ấy không vui nhưng khi biết Tịch Tinh cũng ở đó, bà ấy nói thêm vài câu rồi kệ cô đi.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyệt Hằng thở dài: “Mẹ tớ thực sự rất yên tâm với cậu nha, vì vậy bà ấy mới giao tớ cho cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng trai bên cạnh khẽ liếc cô một cái, không nói gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, họ vô thức bước đến quảng trường trung tâm của thành phố Lâm. Quảng trường chật kín những người trẻ tuổi đang chờ đón giao thừa và các cặp đôi đang thể hiện tình cảm.
Khi Lê Nguyệt Hằng đi tới, tình cờ cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Ô, anh Tịch, Tiểu Lê Tử cũng ở đây.” Kiều Tử Mộ vẫy tay chào đón bọn họ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác da ngắn cũn cỡn, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, nụ cười rạng rỡ.
Bên cạnh cậu ta còn có một cô gái trẻ xinh đẹp.
Hai người khoác tay nhau, trông rất thân thiết, quan hệ rất rõ ràng.
“Tiểu Lê Tử? Gọi thân mật như vậy sao?” Cô gái lén nhéo cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: “Người yêu cũ của anh à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không không không, em không thấy bên cạnh còn có người đứng sao.”
Kiều Tử Mộ giơ một ngón tay chỉ Tịch Tinh, khẽ nhếch cằm, nụ cười trên mặt càng thêm gợi đòn hơn. Ngón tay lại chuyển đến người Lê Nguyệt Hằng.
Cậu ta khẳng định nói: “Đây là chị dâu của anh.”
Lê Nguyệt Hằng: “…”
Sau khi nhận được ám chỉ điên cuồng trong mắt Kiều Tử Mộ, cô không nói gì một lúc lâu, dựa vào tâm trạng mà vội vàng giúp bạn học.
Cô khó khăn gật đầu.
Tuy nhiên, điều mà Lê Nguyệt Hằng không chú ý là khi Kiều Tử Mộ nhìn thấy cô gật đầu thừa nhận, trong khi hai cô gái không chú ý, cậu ta lại nháy mắt với Tịch Tinh. Người không biết còn nghĩ rằng cậu ta đang nịnh bợ nhưng thực ra là tranh công muốn được khen ngợi.
“…” Tịch Tinh phớt lờ cậu ta.
Sự im lặng của anh càng giống với đồng ý, cô gái trẻ hiểu rõ ‘Ồ’ một tiếng, khóe miệng cong lên, sau khi khen xong thì kéo Kiều Tử Mộ đi.
Còn mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ…
“Đã đặt phòng xong chưa? Ngày lễ như thế này cũng không dễ tìm khách sạn.”
“Chắc chắn rồi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
“Không tồi nha.”
…
Lê Nguyệt Hằng sợ ngây người.
Cô thực sự muốn giả vờ như không nghe thấy nhưng cơ thể và vẻ mặt cứng đờ vẫn phản bội cô. Nuốt nước bọt, cô quay đầu lại một cách máy móc và nhìn Tịch Tinh: “Họ hẹn hò bao lâu rồi?”
“Khoảng một tuần.”
Tịch Tinh chưa bao giờ để ý đến những chuyện vặt vãnh này, chứ đừng nói là cố ý nhớ lại. Nhưng anh không thể chịu nổi Kiều Tử Mộ học cùng lớp, cứ nói về nó bên tai anh cả tuần.
Lê Nguyệt Hằng càng thêm kinh ngạc, thăm dò nhìn về phía bọn họ đi xa, đã không còn bóng người.
“Mẹ ơi...”
Giới trẻ bây giờ hẹn hò có cởi mở quá không?
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của người khác, Lê Nguyệt Hằng và Kiều Tử Mộ cũng không biết rõ về nhau nên rất khó để nói bất cứ điều gì.
Ở quảng trường trung tâm có một chiếc đồng hồ lớn, kim giây đang quay, thấy sắp đến 0 giờ, rất nhiều người bắt đầu đếm ngược:
“Mười!”
“Chín!”
…
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Lúc này, mọi người hoàn toàn nhốn nháo lên.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm xanh thẳm, một khoảng ánh sáng rộng lớn phủ kín bầu trời, sáng như ban ngày.
Đèn đuốc rực rỡ.
Giữa sự náo nhiệt và ồn ào, Tịch Tinh có thể nghe rõ giọng nói tinh tế của cô gái, vui mừng nói với anh: “Cầu Cầu, chúc mừng năm mới!”
Một giây trước khi đếm ngược, Lê Nguyệt Hằng đột nhiên quay sang anh, hai tay ôm lấy eo gầy gò của chàng trai, úp mặt vào ngực anh.
Không hề báo trước, không hề cảnh giác.
Tịch Tinh sững sờ tại chỗ, sau khi anh nhận ra thì cô gái đã rời khỏi vòng tay anh.
“Tớ thấy trên Weibo, nếu làm như thế này thì chúng ta đã ôm nhau cả năm rồi.” Mặt mày cô cong thành một vòng cung xinh đẹp, chiếc cằm nhỏ nâng lên, mang theo một ít kiêu ngạo: “Lợi cho cậu rồi đó.”
Tịch Tinh nhìn cô.
Mọi âm thanh, cảnh vật xung quanh như bị bỏ và nhòe đi, trong mắt anh chỉ còn nụ cười rạng rỡ của cô gái.
Anh nghĩ, nếu thật sự là cả năm thì tốt biết mấy.
Hoặc lâu hơn nữa.
…
0 giờ đã qua, mọi người trên quảng trường lần lượt giải tán, Lê Nguyệt Hằng và Tịch Tinh cũng đang chuẩn bị về nhà, không ngờ lại nhận được điện thoại của Kiều Tử Mộ.
“Còn chưa về nhà đúng không, hai người có muốn tới đây chơi không?”
Tịch Tinh mở loa ngoài, Lê Nguyệt Hằng cũng nghe được câu này, bị sặc nước bọt tại chỗ, ho khan hỏi: “Khụ... cậu, cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
“Tới tham gia với chúng tôi đi.” Kiều Tử Mộ nói.
Lê Nguyệt Hằng do dự rồi nói: “Nhưng không phải hai người, hai người phải đi...”
“Đúng vậy! Vì vậy tôi mới gọi hai người đến, hai người có muốn đi không?” Cậu ta tiếp tục nói.
Không phải, chuyện này làm sao có thể làm cùng nhau chứ?
Giọng nói của Lê Nguyệt Hằng có hơi khó khăn và phức tạp: “Tôi không thể đi được.”
“Ồ, thật đáng tiếc.” Kiều Tử Mộc ở đầu bên kia điện thoại thở dài: “Vốn dĩ ba người thiếu một, tôi muốn mời hai người đến chơi mạt chược.”
“???”
Trong nhất thời, Lê Nguyệt Hằng không biết giật mình vì chơi mạt chược, hay là ‘ba’ trong câu ‘ba người thiếu một’.
Họ còm dám đặt một căn phòng cho ba người à?
Như thế rất kích thích phải không?
“Vốn dĩ tôi gọi một cặp khác đến chơi cùng nhau nhưng cô gái đó đã bị gia đình gọi về, ba người chúng tôi phải chấp nhận chơi địa chủ.”
Lê Nguyệt Hằng: “…”
Mặc dù cô đã thấy bạn Kiều học cùng lớp này đặc biệt nhưng không ngờ rằng cậu ấy thực sự là một nhân tài.
Vào một ngày như đêm Giao thừa, lại dẫn bạn gái đi đặt phòng để đánh địa chủ, e rằng không phải là lần đầu tiên đầu óc bị lừa che mất trong lịch sử.
Sau Giao thừa là nghỉ Tết Nguyên đán.
Gần cuối học kỳ, lượng bài tập về nhà chợt tăng nhiều, theo thói quen Lê Nguyệt Hằng định chất đống đến ngày cuối cùng mới làm nên không tránh khỏi việc thức cả đêm.
Ngày hôm sau, trên trường học.
Trong hành lang có từng đợt gió lạnh, mặc dù vào mùa đông nhiệt độ ở thành phố Lâm chưa bao giờ xuống dưới 0 độ nhưng không khí lại ẩm thấp, lạnh lẽo, đây là dạng lạnh lẽo kì dị, không có loại áo giáp nào có thể chịu đựng được. Vì vậy, hầu hết các bạn học đều trốn trong lớp.
Mặc dù nhiệt độ bên trong không chênh lệch nhiều nhưng ít ra không có gió.
Lê Nguyệt Hằng cầm trong tay một túi chườm nóng, hai vai rụt lại, vừa đi lấy nước nóng về, đang chuẩn bị quay lại lớp.
Kết quả là khi ngẩng đầu lên, cô đụng phải hai vị khách không mời mà đến.
Là Lý Nguyên và Tóc Vàng.
“Mấy ngày trước cậu gan nhỉ? Sao dám làm tớ xấu hổ trước mặt nhiều bạn học như vậy?” Tóc Vàng hung ác nhìn cô.
“Đừng tưởng rằng tớ sẽ không làm gì nữ sinh, nếu như cậu thức thời xin lỗi tớ thì chuyện này bỏ qua, tớ cũng không quấy rầy cậu.”
Phòng lấy nước ấm ở góc cuối của hành lang, bên cạnh là văn phòng.
Lê Nguyệt Hằng mỉm cười: “Cậu có khả năng thì làm đi.”
Lý Nguyên có điều phải kiêng dè, nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, kéo Tóc Vàng lại để ngăn cậu ta lao lên.
“Anh Hoàng, quên đi.”
“Quên cái rắm!”
“Lần trước là lỗi của chúng ta, chúng ta không nên dùng phương pháp này.”
Buổi tối hôm đó Tóc Vàng đưa ra một chủ ý, nói rằng nên thẳng tay chuốc say Lê Nguyệt Hằng. Sau đó cậu ta muốn làm gì thì làm.
Khi đó Lý Nguyên cũng uống rất nhiều, hơn nữa bị từ chối nên không cam lòng, đầu nóng lên đồng ý.
“Đồ nhát gan!” Tóc Vàng nhỏ giọng trách mắng Lý Nguyên nhưng cậu ta cũng không dám ra tay làm cái gì trước mặt giáo viên.
Cậu ta lại nhìn Lê Nguyệt Hằng.
Cô gái có dáng người mảnh khảnh, dù có mặc bao nhiêu quần áo cũng không thấy mập mạp. Khuôn mặt kia càng xinh đẹp hơn nhưng ánh mắt vừa chán ghét vừa xa cách khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ta thích phụ nữ xinh đẹp nhưng cậu ta cũng giữ thể diện.
Lần trước Lê Nguyệt Hằng làm cậu ta mất hết mặt mũi, cậu ta không thể cứ như vậy bỏ qua.
Vì vậy, Lê Nguyệt Hằng lại nghe thấy câu thoại kinh điển đó…
“Cô chờ đó cho tôi!”
“...”
Đợi đến ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ.
Vài ngày trước, Lê Nguyệt Hằng vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng, lo lắng rằng Tóc Vàng sẽ chặn cô trong ngõ giống chị Lâm lần trước.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, cô đặc biệt đợi Tịch Tinh tan học mới cùng nhau đi về.
Nhưng đã lâu vậy rồi cậu ta vẫn không có hành động gì, cũng không biết là đã quên hay là định quên.
Dần dần Lê Nguyệt Hằng không còn chú ý đến vấn đề này.
Sau khi học môn cuối cùng, Tịch Tinh lại bị giáo viên gọi ở lại, cô đã quen với điều đó từ lâu. Nhưng lần này cô không đặc biệt đợi anh mà đi cùng Đường Vy Vy ra khỏi trường, cho rằng đã là ngày cuối cùng nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mười phút sau.
Lê Nguyệt Hằng nhìn Tóc Vàng đang cản đường họ, im lặng một lúc lâu.
“…”
Có lẽ bởi vì cậu ta cho rằng ra tay với con gái rất dễ dàng, cũng có thể sợ truyền ra ngoài sợ mất mặt, cho nên Tóc Vàng không dẫn theo bất kỳ anh em nào, một mình ngăn cản bọn họ.
Trước tiên Tóc Vàng liếc nhìn Lê Nguyệt Hằng, sau đó nhìn sang bên phải, dừng lại trên mặt Đường Vy Vy, nói bừa: “Em gái Vy Vy, đây không phải việc của em, khuyên em nên về sớm đi.”
Đường Vy Vy lạnh lùng quay đầu: “Ai là em gái cậu.”
Tóc Vàng thấy cô ấy như vậy cũng không khách khí, tiến lên vài bước, định thẳng thắn ra tay. Sau đó, ngay khi tay cậu ta vừa đặt tay trên vai cô gái, cô ấy đã nắm lấy cánh tay của cậu ta, Tóc Vàng còn chưa kịp phản ứng…
Đường Vy Vy đã dễ dàng vác cậu ta qua vai và ném xuống đất.
“...”
?
Tóc Vàng bối rối.
Lê Nguyệt Hằng cũng bối rối.
Lại qua mười phút nữa.
Có tiếng bước chân từ ngã tư truyền đến, nghe qua có vẻ lo lắng. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy tình hình hiện tại bên trong, tất cả dừng bước lại, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Nam sinh nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, hai cánh tay bị vặn theo một tư thế kỳ lạ, mặt sưng vù thành đầu heo, hai bên miệng có tơ máu như thể răng đã bị gãy...
Cô gái ngồi xổm bên cạnh cậu ta, bàn tay cô ấy còn đang nắm lấy cánh tay cậu ta.
Vẻ mặt Tịch Tinh bình tĩnh liếc nhìn họ, anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Lê Nguyệt Hằng, dùng ánh mắt hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
“…”
Lê Nguyệt Hằng nhìn anh, lại nhìn người lớn tuổi bên cạnh.
Cô có thể làm gì bây giờ, cô cũng rất tuyệt vọng.
Nếu cô biết điều này, ngay từ đầu đã không vội gửi tin nhắn như vậy để nhờ Tịch Tinh đưa giáo viên đến, cố gắng bắt cậu ta ngay tại chỗ như Vương Nhược Nhược và chị Lâm đã làm lần trước.
Bây giờ đã bắt được rồi.
Nhưng bọn họ... dường như đã thay đổi từ người bị hại thành thủ phạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...