La Uyển nghe thấy Vương Thiên Tử gọi tên mình thì tim lập tức thắt lại, cả cơ thể đông cứng lại tức thời, nhất thời không thề cử động được, rõ ràng là đã ra hiệu cho đám nô bộc cấm được tiết lộ mình ra rồi vậy mà tất cả đều nhìn về hướng mình.
Vương Thiên Tử vẫn chưa thấy La Uyển di chuyển hay có ý định đi lên thì lập tức gằn giọng gọi một lần nữa khiến cho La Uyển đang trong trạng thái cứng đờ người cũng phải đi lên trong vô thức.
La Uyển lên đứng trước mặt bao nhiêu người, đám nô bộc lập tức lùi ra cho La Uyển đi lên, ai ai cũng hướng mắt về phía cô ta.
Dù tức lắm nhưng bây giờ thì làm được gì cơ chứ, La Uyển hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra để lấy lại tự tin, kiếm một lý do hợp lý để có thể thoát tội.
La Uyển không tin Vương Thiên Tử không bỏ qua cho mình vì La Uyển là một trong những hầu cận mà Vương Thiên Tử tin tưởng nhất.
Chắc chỉ cần trả lời sao cho hợp lý nhất là chủ nhân sẽ bỏ qua cho mình mà thôi.
Vương Thiên Tử nhìn chằm chằm vào người của La Uyển, gọi lên rồi lại không nói bất cứ cái gì cả, cứ im lặng rồi nhìn mà thôi.
Lúc đầu La Uyển còn tự tin rằng mình có thể vượt qua chuyện này nhưng ngay lúc này, Vương Thiên Tử lại không nói bất cứ điều gì, chỉ một mực chằm chằm vào người mình, hai con mắt cứ đăm đăm như muốn giết chết con mồi vậy khiến cho sự tự tin của La Uyển biến mất hoàn toàn, cả cơ thể lại run rẩy, sợ hãi.
- “Ngươi biết hành động của ngươi đã gây ra hậu quả gì chưa? Hửm?”
- “D-Dạ nô tỳ không biết ạ.
Có chuyện gì vậy ạ?”
- “Ngươi đã nhìn thấy những gì và kể cho mọi người những gì? Trình bày hết cho ta, sai một chút ta cho ngừoi bán ngươi vào chợ đêm.
Nói!”
- “D-Dạ...Nô tỳ nhìn thấy mái tóc dài và khuôn mặt của người đó, nhìn người đó rất giống phụ nữ nên nô tỳ mặc định đó là phụ nữ và đem kể cho mọi người y hệt.
Nô tỳ không thêm bất cứ chi tiết gì cả”
- “Ồ, vậy ngươi biết hậu quả ngươi gây ra là gì hay không? Tin đồn đã lan truyền tới người ngoài phủ rồi đấy! Ngươi thấy hành động của mình hay chưa? Ngươi vẫn nhớ trước khi ngươi vào làm ở đây thì đã có quy luật gì nhỉ?”
- “D-Dạ...Là chuyện của chủ nhân khi nvghe thấy hay nhìn thấy thì không được tiết lộ bất cứ điều gì cả.
Nếu tiết lộ ra sẽ bị giết chết ngay lập tức”
- “Vậy theo ngươi ta có nên làm như vậy hay không?”
- “Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi!! Nô tỳ biết sai rồi”
La Uyển nghe thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, Vương Thiên Tử không nói thì thôi chứ nói được là sẽ làm được, đã là người làm trong phủ lâu năm thì ai cũng sẽ biết điều này.
La Uyển đã phạm phải điều cấm, dù biết nhưng vẫn làm, bây giờ không còn cách nào khác phải trả giá cho hành động ngu ngốc kia mà thôi.
La Uyển không ngừng xin lỗi và cầu xin Vương Thiên Tử tha tội cho mình, La Uyển không muốn chết, La Uyển vẫn còn tương lai phía trước, không thể chết sớm ngay như vậy được.
La Uyển cứ dập đầu liên tục để biểu hiện sự ăn năn, hối lỗi của mình, dập cho đến khi trán chảy cả máu vẫn không ngừng.
Chừng này có là gì so với mất cả mạng sống của mình nên dù có đau đớn đến mấy thì vẫn tiếp tục, cầu xin cho đến khi chủ nhân tha lỗi cho mình thì thôi.
Vương Thiên Tử thấy La Uyển biết lỗi của mình rồi cũng không truy vấn nữa, dù gì làm ở đây cũng khá lâu năm, chuyện này Vương Thiên Tử vẫn có thể giải quyết được nên tạm thời lần này chỉ cảnh cáo, nếu lần sau tái phạm thì chắc chắn Vương Thiên Tử sẽ thẳng tay trừng trị.
- “Vì ngươi làm trong phủ này khá lâu rồi, cũng đóng góp nhiều cái cho phủ rồi nên lần này ta sẽ bỏ qua.
Nhưng nếu có lần sau thì ngươi đừng trách ta ác, lúc đó ta sẽ thẳng tay trừng trị, nghe rõ chưa?”
- “Lần này cảnh cáo, cắt ba tháng lương bổng, quỳ ở đây hai canh giờ cho ta”
- “Dạ nô tỳ nghe rõ rồi ạ.
Cảm ơn chủ nhân đã tha lỗi cho nô tỳ, cảm ơn chủ nhân”
- “Được rồi! Coi như đây là trường hợp đầu tiên và duy nhất, nếu ai tái phạm lại việc này thì ta sẽ giết chết người đó ngay lập tức.
Tất cả đã nghe rõ chưa?”
- “Dạ rõ rồi ạ!!”
Vương Thiên Tử nói xong cũng chẳng ở lại nữa mà rời đi luôn, để lại La Uyển và đám nô bộc vẫn còn sợ hãi ở lại.
Đúng là chủ nhân một khi đã cáu thì rất đáng sợ mà.
Sau chuyện này chắc không còn ai dám nói lung tung về chuyện của Vương Thiên Tử nữa, biết thì cũng chỉ để trong lòng mà thôi.
Tất cả sau đó cũng nhanh chóng rời đi, để lại La Uyển vẫn còn quỳ ở đây chịu phạt, móng tay ghim vào da thịt khiến từng giọt máu rơi tí tách xuống sàn nhà nhưng La Uyển lại không cảm thấy đau chút nào, ngược lại còn tức giận vô cùng.
Không ngờ vì một người phụ nữ vô danh mà chủ nhân lại phạt La Uyển khiến cho La Uyển chịu nhục nhã vô cùng.
La Uyển hạ quyết tâm phải tiêu diệt cái con hồ ly tinh đó cho bằng được, không thể người phụ nữ đó làm cản trở bước đường đi lên thành một hầu cận mà Vương Thiên Tử tin tưởng nhất, lúc nào được ở bên cạnh.
- *Ngươi nhớ đấy! Tất cả là tại ngươi! Tại ngươi mà ta phải chịu nỗi nhục nhã như thế này!*
- *Ta sẽ trả thù! Thời gian còn nhiều nên ngươi cứ từ từ mà tận hưởng đi.
Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết...*
...*————*...
Vương Thiên Tử sau khi xử lý xong rồi thì đi về phòng ngủ của mình – nơi có một người vẫn đang say giấc, Vương Thiên Tử đi vào thì thấy Tô An Hạ vẫn còn ngủ nên đã ra chỗ bàn làm việc của mình viết nên bản khế ước tình yêu dành cho hai người.
Vừa nãy lỡ lời nói rằng Tô An Hạ là người yêu rồi nên bây giờ bắt buộc phải viết nên một khế ước thỏa thuận giữa hai người, Tô An Hạ sẽ là người yêu của Vương Thiên Tử.
Nhưng Vương Thiên Tử vẫn đang phân vân không biết cho Tô An Hạ giả nữ hay là công khai là nam nhân luôn, muốn làm cho mọi người chấn động mới được, Vương Thiên Tử không tin rằng với cái dung mạo đặc biệt của Tô An Hạ ấy lại không thể thu hút được ai.
Lần đầu tiên gặp một người có mái tóc và cả đôi mắt đều màu bạch kim hiếm thấy như thế, chắc chắn phải ngỡ ngàng, trầm trồ rồi.
Nếu đang phân vân thì cứ ghi là người yêu thôi cũng được, khi nào giả nữ thì Vương Thiên Tử sẽ bảo sau, không nên ép một nam nhân giả nữ mãi như thế được, khế ước còn thêm vài điều khoản khác nữa.
Đúng lúc viết xong thì Tô An Hạ cũng lục đục tỉnh dậy
- “Ưm...”
- “Ngươi dậy rồi sao? Dậy đúng lúc lắm.
Ta có chuyện nói với ngươi”_Vương Thiên Tử cầm bản khế ước do chính tay mình biên soạn ra, lại gần ngồi bên cạnh Tô An Hạ
- “Dạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
- “Ngươi cũng biết ta là tứ hoàng tử của nước Ai Cập này đúng chứ? Và sắp tới phụ hoàng ta định hứa hôn với ta với một tiểu thư nào đó ta không biết, nhưng ta không muốn điều này diễn ra nên ta muốn ngươi đóng giả làm người yêu ta”
- “Hả?! Đóng giả làm người yêu ngài á? S-Sao có thể...Không thể đâu ạ.
Với thân phận của thảo dân không thể nào mà giả người yêu của ngài được.
Thảo dân cũng không phải tiểu thư hay thiếu gia, cũng không được học qua bất cứ lễ nghi hay cách chào hỏi.
Cái này thảo dân không thể làm đâu ạ”
Tô An Hạ nghe thấy vậy lập tức từ chối ngay lập tức, với cái thân phận này thì Tô An Hạ làm sao có thể làm người yêu của Vương Thiên Tử có chứ?
Vả lại Tô An Hạ chính là một gián điệp được cài vào đây mà bây giờ làm người yêu của Vương Thiên Tử lại bị chú ý, mà bị chú ý thì lại không thể hành động được.
Tô An Hạ phải cứu được đệ đệ của mình, cứu những người đang bị tên hoàng đế bỉ ổi kia đe dọa tính mạng.
Căn bản không thể chấp nhận được việc này.
Vương Thiên Tử biết kiểu gì người trước mặt cũng từ chối nên đã có một phương án dự phòng khiến không đồng ý cũng phải đồng ý.
Với tính cách thông minh, khôn lỏi và đặc biệt nắm chắc tâm lý của đối phương rất rõ ngay từ lần gặp đầu tiên thì Vương Thiên Tử không thể nào không đưa ra những kế sách cả
- “Hmm, không được sao? Nhưng mà nếu mà đóng giả làm người yêu của ta thì có rất nhiều lợi ích cho ngươi đó.
Thứ nhất ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, thứ hai là ngươi sẽ không phải làm bất cứ việc gì, chỉ ăn với chơi mà thôi.
Ngươi sẽ được đối xử như một quý tộc thực sự và sẽ có phòng riêng này, có người phục vụ cho, chưa kể còn có rất nhiều tiền nữa”
Vương Thiên Tử không tin Tô An Hạ không đồng ý bởi vì trong lời nói của Vương Thiên Tử toàn những thứ người thường muốn cũng không được, đặc biệt là tiền – thứ mà tất cả đều mong muốn.
Nhưng câu trả lời của Tô An Hạ khiến Vương Thiên Tử đứng hình, suýt nữa thì ói máu ra bởi vì những lợi ích mà cả đời của một dân thường chưa bao giờ có được thì Tô An Hạ lại từ chối.
Điều này khiến Vương Thiên Tử rất khó hiểu, đáng lẽ một nô lệ được giải cứu ra thì sẽ mong có một cuộc sống tốt hơn, mong muốn có nhiều tiền để tiêu xài thoải mái, mong muốn được hạnh phúc.
Nhưng Tô An Hạ lại hoàn toàn ngược lại, tất cả những thứ này đều không cần.
Lần đầu tiên Vương Thiên Tử nắm trượt tâm tư của một ai đó
- “Tại sao? Đây toàn là những điều của một người thường mong muốn, tại sao ngươi lại từ chối?”
- “Thảo dân không muốn những vinh hoa phú quý ấy bởi vì nó chỉ tồn tại trong một giai đoạn rất ngắn ngủi, một khi mất hết đi rồi thì rất dễ bị gục ngã, thậm chí còn mất cả nhân tính để có được lại cái thứ hão huyền đó.”
- “Thảo dân thực sự chỉ muốn sống một cuộc đời hạnh phúc với người mình yêu và có một cuộc sống đủ là được rồi ạ.
Thảo dân nguyện phục vụ cho ngài suốt đời nhưng về chuyện đóng giả làm người yêu ngài.
Thảo dân nghĩ thảo dân không thể”
- “Không cầu vinh hoa phú quý sao? Vậy ta phải làm gì thì ngươi mới đồng ý đây? Ngươi cứ ra điều kiện đi, bất cứ cái gì trong khả năng của ta thì ta sẽ đáp ứng cho ngươi”
- “Vậy...Vậy thì ngài có thể cho thảo dân đi tham quan phủ này không? Với cả thảo dân không cần người hầu đi kèm đâu.”
- “Thế thôi ư?”_Vương Thiên Tử ngạc nhiên trước câu trả lời này của Tô An Hạ, chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không có bất cứ cái gì liên quan đến tiền bạc cả mà chỉ là những yêu cầu quá đơn giản ấy chứ
- “Dạ vâng ạ, thảo dân nghĩ xem còn thiếu cái gì nữa không, thảo dân không cần quá nhiều đâu ạ.
Vừa nãy đang nghĩ mà quên mất.
À đúng rồi, xin ngài hãy cứu đệ đệ của thảo dân, hai đệ ấy đang gặp nguy hiểm”
- “Được được được!! Vậy ngươi cứ kí vào bản khế ước này, nếu cần bổ sung gì thì cứ bổ sung thêm ở đằng sau ra là được.
Ngươi vẫn được hưởng những lợi ích kia nên ngươi yên tâm, không hài lòng cái gì thì có thể bỏ”
- “Ta sẽ cho người thăm đo và cứu đệ đệ ngươi”
Vương Thiên Tử đưa bản khế ước cho Tô An Hạ, Tô An Hạ cầm lấy rồi từ từ dịch từng chữ một như một đứa trẻ, đối với một người vô gia cư như Tô An Hạ thì việc đọc được chữ là quá giỏi rồi, tất cả đều là Tôn An Hạ tự tìm tòi và tự học cả.
Khi đã đọc xong tất cả, Tô An Hạ cũng cầm lấy cái bút rồi kí vào cuối trang, chấp nhận những điều khoản này.
Vương Thiên Tử bảo Tô An Hạ viết những điều mình cần ra thì Tô An Hạ lại e dè, lúc này Vương Thiên Tử mới nhớ ra và cầm lấy cây bút trên tay, bảo Tô An Hạ đọc cho mình để viết hộ cho.
Tô An Hạ đọc những điều mình mong muốn ra, vừa đọc vừa nhìn cách Vương Thiên Tử viết từng chữ một.
- “Được chưa, đúng ý ngươi rồi đấy”
- “Dạ được rồi ạ.
Cảm ơn ngài rất nhiều”
- “Giờ ngươi đã là người yêu của ta rồi, ta nghĩ chúng ta nên đổi cách xưng hô để mọi người đỡ nghi ngờ nhé”
- “Đổi cách xưng hô ạ? Là như thế nào ạ?”
- “Là...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...