15 phút trôi qua.
30 phút trôi qua.
1 tiếng trôi qua.
2 tiếng trôi qua…
Sắc trời tối dần, hành lang bệnh viện cũng ít người qua lại hơn.
Thẩm Dịch Quân ngả lưng ra ghế, hút hết điếu này tới điếu khác, một số những y tá ở đó biết hắn là ai nên cũng không dám nói gì, luôn giả vờ không nhìn thấy mà đi qua.
Kể cả những bệnh nhân khác đi qua nhìn thấy cũng không dám nói.
Đùa, một đám người mặc đồ đen mặt đầy sát khí đứng xung quanh đó, nhìn là biết người đàn ông đang ngồi không tầm thường rồi, ai mà dám tiến đến nói chứ?!
“Tại sao lâu như vậy?” Khói thuốc mờ ảo lượn lờ làm mờ đi khuôn mặt của hắn.
Lục Cảnh đứng bên cạnh biết là Thẩm Dịch Quân đang hỏi mình, cậu trả lời: “Chắc sắp ra rồi.”
Im lặng một lúc, Thẩm Dịch Quân lại gọi Lục Cảnh: “A Cảnh…”
Lục Cảnh hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cậu thu hồi lại cảm xúc của mình: “…”
“Đã rất lâu tôi gọi cậu thế này nhỉ?”
“…Vâng.”
Thẩm Dịch Quân và Lục Cảnh từ nhỏ đã chơi với nhau.
À không.
Nói chính xác hơn là từ nhỏ đã luôn sát cánh luyện tập với nhau.
“Cậu thấy tôi có khốn nạn không?”
Nếu như lúc nhỏ bị hỏi một câu như vậy, chắc chắn Lục Cảnh sẽ phang thẳng một câu: ‘Quá khốn nạn!’
Nhưng giờ đã lớn rồi, Thẩm Dịch Quân là người đứng đầu Thẩm gia, với cả từ lúc ba mẹ và em trai chết, Thẩm Dịch Quân tính tình trở nên vô cùng thất thường nữa.
Cho nên Lục Cảnh không dám nói như vậy, cậu trầm mặc một lục rồi trả lời một cách ẩn ý: “Lão đại thấy thế nào thì là như vậy.”
“Tôi nhẫn tâm vứt bỏ Diệp Phi Phi, giết chết Mục Tiêu Hằng, thế chỗ hắn.” Thẩm Dịch Quân chìm trong suy nghĩ của chính mình, không mấy quan tâm về câu trả lời của Lục Cảnh.
Lục Cảnh im lặng không biết nên nói gì.
“Cậu nghĩ kết cục của tôi có hạnh phúc không?”
“…Sẽ.” Lục Cảnh khó khăn phun ra một chữ.
“Sẽ à…” Thẩm Dịch Quân bật cười: “Dù có chết, tôi cũng phải giữ chặt.”
Ánh đèn phòng phẫu thuật được tắt đi, Thẩm Dịch Quân vội vã đứng lên, có chút không màng hình tượng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“Phẫu thuật đã thành công, do tác dụng của gây mê nên chưa thể tỉnh lại ngay được, bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức.” Có lẽ e ngại thân phận cùng khí thế của Thẩm Dịch Quân, giọng nói của vị bác sĩ này có lộ ra một chút cung kính.
Thẩm Dịch Quân gật đầu cảm ơn.
Vị bác sĩ kia run rẩy rời đi.
***
Ánh nắng ban chiếu từ bên ngoài qua cửa sổ hắt sáng cả phòng bệnh.
Bạch Kiều Di giật nhẹ tay, cảm nhận được tay mình được bao bọc bởi một bàn tay thô ráp chai sạn.
Cô lạnh lùng rút tay ra.
Động tác dứt khoát của Kiều Di làm Thẩm Dịch Quân tỉnh giấc, mới đầu hắn không phát giác ra được, nhưng một lúc sau, Thẩm Dịch Quân kinh ngạc.
Kinh ngạc chuyển thành vui mừng.
“Em tỉnh rồi sao?”
“…” Kiều Di không nói gì, cô mím môi.
“Có thấy đau mắt không? Để anh gọi bác sĩ.”
Bạch Kiều Di bình tĩnh, trước sự vui mừng của Thẩm Dịch Quân, đôi môi khô khốc truyền ra một câu nói khiến Thẩm Dịch Quân chết đứng:
“Đưa tôi đi gặp Phi Phi.”
“Em nói cái gì?”
“…Phi Phi…Đưa tôi đi gặp cậu ấy.”
Thẩm Dịch Quân bỗng nhiên cảm thấy rất khó thở, tim có cảm giác như bị ai đó bóp chặt, đại não trống rỗng đến phát đau.
“Em…khôi phục trí nhớ rồi?”
“…”
Sự trầm mặc của cô thay cho câu trả lời.
Là do cuộc phẫu thuật này khiến cô nhớ lại?
Chắc chắn là vậy rồi!
Hắn không nên ngỏ lời!
Giờ hối hận cũng đã muộn!
“Phi Phi.”
“Cô ta đã định cư ở nước ngoài.” Thẩm Dịch Quân ngồi phịch xuống ghế, mặt không đổi sắc bịa đặt một lời nói dối.
Không ngờ ngày này đã đến…
Thật nhanh.
Biết thừa là hắn đang nói dối, Kiều Di thẳng thừng vạch trần hắn: “Với tính cách của anh, Diệp Phi Phi chắc chắn không thể ra nước ngoài được.”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?” Thẩm Dịch Quân bắt lấy tay cô, nắm chặt.
Kiều Di hơi nhăn mày vì đau.
Nhưng không rút tay lại nữa.
“Đưa tôi đi gặp cậu ấy.” Cô kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình.
“Kiều Di, cho anh một cơ hội, được không? Anh sẽ bù đắp tất cả cho em.”
“Giác mạc, tiền tài, hạnh phúc, anh sẽ đều bù đắp cho em.”
Cảm thấy tâm trạng hắn hơi kích động, trong lòng Kiều Di thấy buồn cười.
“Vậy anh trả lại cuộc sống tự do cho tôi đi, anh trả lại ba mẹ cho tôi đi, anh trả lại anh ấy cho tôi đi, anh trả lại sự bình yên cho tôi đi!”
Anh ấy trong lời cô nói hắn biết thừa là ai.
Nhưng giờ Thẩm Dịch Quân không nổi giận với cô như trước kia nữa.
Một là vì hắn biết giờ cô đã không còn hi vọng gì sống tiếp, nếu hắn mà mất khống chế làm tổn thương cô, chắc chắn Kiều Di không ngần ngại mà ra đi mãi mãi.
Hai là từng lời nói hiện giờ của cô, từng lời từng lời như đang đâm vào trái tim hắn.
Cảm giác tội lỗi cùng khổ sở dâng lên.
Khiến Thẩm Dịch Quân không thể thở nổi.
***Góc tác giả:
Càng sắp end truyện thì càng bị bí ý tưởng.
Đau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...