Mơ màng tỉnh lại, cố nén cảm giác hơi choáng đầu, cô hoảng loạn khi thấy tay mình đang bị trói chặt ở đầu giường.
Dùng hết sức giật thử dây thừng nhưng vô ích, lại thử cố gắng cởi nút thắt.
"Đừng cố gắng cởi nữa, là nút chết, không cởi được đâu."
Do phòng tối, chỉ có ánh trăng sáng từ ngoài cửa kính hắt vào,nên khi tỉnh dậy Kiều Di không có nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế thưởng thức những cử chỉ, hành động của cô.
Thẩm Dịch Quân ngồi trong bóng tối, hắn đứng dậy đi đến cuối giường rồi ngồi xuống, từng hành động của hắn bây giờ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng khiến Kiều Di cảm thấy hơi đau tim.
Cô nắm chặt dây thừng, mượn lực khó khăn ngồi lên, cơ thể cô giờ đã mềm nhũn, chắc chắn đã bị hạ thuốc rồi.
"Anh bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, đừng làm ra những hành động thiếu suy nghĩ..." Không còn cách nào ngoài nói chuyện, Kiều Di kiềm chế sự sợ hãi đang nảy sinh trong lòng, cố gắng khuyên giải người đàn ông ngồi ở cuối giường, giờ chỉ mong hắn có thể nghe lọt tai chút ít.
"...Nếu người cô yêu bị một người bạn của anh ta khuyên anh ta chia tay với cô, cô sẽ có cảm giác thế nào?" Thẩm Dịch Quân lạnh nhạt hỏi.
Giờ hắn đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, ngón tay hắn đang cởi từng khuy áo ở cổ tay, hành động ấy khiến cô liên tưởng đến mấy tên sát nhân biến thái trong mấy bộ phim kinh dị.
Chớp mắt cố gạt bỏ những hình ảnh máu me kinh dị ấy ở trong đầu, cô trầm tư, đối với câu hỏi của Thẩm Dịch Quân thật sự cô không biết nên trả lời thế nào, cô chưa trải qua cảm giác yêu đương chân chính thì sao cô biết được?!
"..."
"Anh bình tĩnh chút_"
"Tôi không thể nào bình tĩnh được! Cô không hiểu! Các người không bao giờ hiểu cảm giác đó của tôi!"
Tự nhiên hắn gầm lên làm Kiều Di giật mình, may mà hắn chỉ gầm lên thôi chứ nếu đứng lên, cộng thêm cả cái khí thế kia, cứ như muốn xông đến bóp chết cô vậy.
"Lần đầu tiên tôi coi trọng một người con gái! Lần đầu tiên tôi trải nghiệm nghiêm túc cảm giác yêu đương với một người, nhưng cô ấy chỉ vì lời nói của cô mà chia tay với tôi!"
Nghe Thẩm Dịch Quân hung dữ đổ lỗi cho mình, cô vội vàng giải thích: "Khoan đã, tôi không có nói gì với cô ấy, anh hiểu lầm gì ở đây rồi!"
"Sao tôi tin cô được, từ khi buổi tiệc ấy kết thúc, em ấy đã bắt đầu giữ khoảng cách với tôi, càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, rồi đột nhiên một ngày nói lời chia tay."
"..."
"Chính là cô! Chính cô đã chia rẽ chúng tôi! Bề ngoài nhìn cô thanh cao, sạch sẽ, không ngờ bên trong lại thối rữa như mấy con đàn bà kia, hôm nay tôi phải xé lớp mặt nạ giả tạo trên mặt cô ra!"
Nói rồi, Thẩm Dịch Quân chồm người bắt lấy chân cô kéo xuống, hành động đột ngột của hắn khiến Kiều Di giật mình tiếp theo đó là hoảng sợ.
Dùng hết sức túm chặt sợi dây, cô vùng vẫy muốn thoát chân ra khỏi bàn tay của người đàn ông đang phát điên.
"Anh làm cái quái gì thế! Buông tôi ra!" Chắc là tác dụng của thuốc đã dần phai đi nên sức vùng vẫy của Kiều Di cũng tăng lên không ít.
"Tôi đã cảnh cáo trước rồi, hậu quả cô nói ra tự cô gánh chịu!"
"Tôi đã nói là tôi không nói!"
"Giả vờ thanh cao gì chứ, muốn thử cảm giác làm tình với bạn trai cũ của bạn thân đúng không? Được! Tôi cho cô thử!"
Thẩm Dịch Quân kéo mạnh khiến Kiều Di nằm hẳn xuống giường, tay hắn bắt đầu cởi áo sơ mi trên người mình ra.
"Tên điên! Cút đi!"
Kiều Di lấy hết sức bình sinh đạp mạnh vào giữa ngực trần cường tráng, Thẩm Dịch Quân không phòng bị ngã khỏi giường, nhân cơ hội đó, Kiều Di thoát được khỏi dây thừng, mặc kệ sư đau rát của hai cổ tay, cô chống người bò nhanh xuống giường.
Chỉ là chân chưa kịp chạm đất thì đã bị cánh tay của người đàn ông vòng qua người rồi dùng lực kéo mạnh cô về chỗ cũ.
Lực mạnh khiến đầu cô va chạm vào đầu giường, đang choáng váng thì nghe một tiếng 'roẹt', váy cô bị Thẩm Dịch Quân xé rách thành hai nửa, trên người cô hiện giờ chỉ còn xót lại mỗi nội y.
Chân bị người hắn đè lên không thể di chuyển, bàn tay hắn còn đang muốn cởi áo ngực của cô, Kiều Di hoảng loạn đến phát điên mà dùng tay khua khoắng khắp nơi, miệng còn theo bản năng phát ra tiếng kêu cứu.
Bị móng tay của Kiều Di khua trúng, Thẩm Dịch Quân không thể làm gì, hắn mất hết kiên nhẫn giơ tay lên tát cô một cái.
Cái tát giáng xuống, mặt Kiều Di lệch sang một bên, tay theo bản năng mà ôm lấy bên mặt, cô chết sững, không cử động lung tung nữa, ngẩn người ôm mặt, tóc đen che khuất biểu cảm trên mặt của cô.
Không khí im lặng chỉ còn tiếng hít thở.
Do không bị vướng nữa, Thẩm Dịch Quân nhân cơ hội cởi quần ra, rồi bắt lấy hai tay Kiều Di định buộc lên đầu giường nhưng cảm nhận được cô đang phản kháng không muốn bị trói lại, Thẩm Dịch Quân trầm giọng đe doạ:
"Còn phản kháng nữa, cô chờ nhận tro cốt của ba mẹ cô đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...