Trong lúc hai người một già một trẻ đang hăng say giằng co thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra từ phía trong.
"Quản gia Trương đã nói, đã gần một tháng nay hắn không có đến, tôi có thể xác nhận." Trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Phi Phi, cô đứng dựa vào cửa, không mặn không nhạt nói.
"Kiều- Kiều Di? Không phải cậu đã chết rồi sao? Tại sao cậu lại ở đây?!" Diệp Phi Phi không thể tin nổi quan sát cô.
Nhớ lại lời ba nói trước khi chết, Kiều Di hiểu ra, thì ra trong mắt mọi người, Bạch Kiều Di cô đã chết vì tai nạn xe rồi.
Công nhận Thẩm Dịch Quân đã làm ra một cái chết giả cho cô thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức lừa được tất cả mọi người là cô đã chết, chắc trên ngôi mộ mang tên cô cũng đã mọc cả cỏ luôn rồi.
"Việc này cậu nên hỏi bạn trai của cậu, đừng hỏi tôi." Cô lui lại định đóng cửa nhưng cánh cửa bị Phi Phi giữ chặt.
"Khoan đã! Cậu và anh ấy...có quan hệ như thế nào?" Bàn tay đang nắm cạnh cửa của Phi Phi trắng bệch, có lẽ cô ta đang kiềm chế dữ lắm.
"Tôi nói rồi, cậu nên hỏi bạn trai cậu!" Kiều Di nhíu mày không kiên nhẫn muốn đóng cửa lại, nhưng đột nhiên Diệp Phi Phi nổi khùng lên.
"Trả lời tớ đi! Quan hệ giữ cậu với anh ấy là gì?! Tại sao cậu lại ở căn biệt thự này. Hãy nói cho tớ biết đi, Di Di à, anh ấy là bạn trai của tớ đó!"
Diệp Phi Phi bắt lấy vai cô mà lay mạnh, quản gia Trương thấy tình hình không ổn thì tiến đến ngăn cô ta lại, tách hai người ra.
Kiều Di im lặng không nói gì, cô quan sát Phi Phi giống như đang nhìn một tên hề trong rạp xiếc, tuy ngoài mặt lạnh băng không có chút cảm xúc, nhưng sâu trong lòng lại có thêm một vết thương nhỏ đang rỉ máu.
Đau đến mức khiến cô muốn nhào lòng Phi Phi, muốn chia sẻ hết những cơn thống khổ mà cô chịu đựng trong thời gian qua.
Cô hít sâu khống chế lại cảm xúc đang muốn bùng nổ, ném ra quả bom cuối cùng rồi đóng sầm cửa lại:
"Quan hệ gì sao? Là quan hệ xác thịt đó, nếu lần sau đến đánh ghen thì nhớ đừng lựa lúc tôi ngủ, không là tôi sẽ không ra tiếp cậu được đâu!"
***
Đêm đến, cô không ngủ được, quấn chăn khắp người, lặng lẽ đi ra ban công ngắm sao.
Mất đi hi vọng, trong lòng cô luôn cảm thấy một sự trống trải rất lớn, lớn đến nỗi khiến cô bình tĩnh đón nhận những cơn ác mộng sắp tới.
Lớn đến nỗi có khi quá chán nản với cuộc sống mà muốn từ bỏ.
Cảm nhận từng cơn gió mát lạnh lùa thẳng vào người, cô nhắm mắt lại tận hưởng không gian yên tĩnh này, tâm trạng thoải mái ra không ít.
"...Em rất bình tĩnh." Người đàn ông đứng ở phía sau cô, không cần nhìn cũng biết đấy là ai.
Kiều Di mở mắt ra, chậm rãi quay lại, nhìn thấy tình trạng mệt mỏi của Thẩm Dịch Quân, cô mỉm cười nói: "Không ngờ anh lại kém cỏi như vậy, đi đến đây mà cũng không biết mình bị bạn gái theo dõi."
Thẩm Dịch Quân trầm mặc nhìn cô, hai người đối mắt với nhau, tiếng gió thổi vào rừng cây gần đó tạo ra tiếng xào xạc, tưởng chừng khung cảnh rất yên bình, nhưng dưới khung cảnh đó lại là những tia lửa vô hình lóe lên.
"Là tôi cố tình cho cô ấy phát hiện ra."
Nghe vậy, Kiều Di bật cười chế giễu: "Gì đây? Không ngờ Thẩm lão đại lại mong muốn nhìn thấy viễn cảnh hai người phụ nữ đánh nhau để tranh giành mình đó."
"...Em yêu tôi sao?"
"Ừ, tôi yêu anh lắm!" Ngừng một chút, cô nghiến răng nói ra từng chữ một: "Yêu đến mức muốn lóc da lóc thịt anh ra, muốn ăn thịt uống máu của anh nữa cơ!" Cô không che giấu sự căm hận của mình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi gần đến chỗ cô đứng.
"Vậy thì tốt, nhưng tương lai em phải cố gắng sống thật hòa hợp với Phi Phi." Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, rất thân mật mà hôn lên trán cô.
"Anh đang muốn lập hậu cung sao?"
"Ừ, em sẽ là vợ hai của tôi."
"Thật buồn cho Phi Phi khi có một người bạn trai khốn nạn như anh."
Cũng thật thê thảm khi biết được tương lai đen tối phía trước đang chờ cô.
Kiều Di chủ động vòng tay lên cổ Thẩm Dịch Quân, nhướn người lên ngậm lấy môi hắn.
Thẩm Dịch Quân cũng rất phối hợp hơi cúi đầu xuống, bàn tay to lớn bắt đầu không yên phận mà sờ soạng lung tung.
Không khí dần nóng lên, hai người triền miên trong tình dục, cơ thể gắn kết chặt chẽ với nhau.
Giữa hai người, dục vọng và hận thù luôn đi đôi với nhau, dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể phai mờ.
***
Thẩm Dịch Quân thật tham lam, hắn muốn có cả người thỏa mãn tình yêu lẫn người thõa mãn tình dục cho hắn, sẽ không có gì đáng nói nếu hai thứ đó lại ở hai người phụ nữ khác nhau.
Thật đáng buồn cho hai người phụ nữ ấy, không thể thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông ma quỷ mang tên Thẩm Dịch Quân.
Phải đến khi họ chết mới có thể thoát được...
Nhưng đến lúc đó, họ đâu còn là con người nữa đâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...