Tiếng súng vang lên, tiếp sau đó là tiếng kêu đầy đau đớn của ba cùng tiếng hét của mẹ cô, Kiều Di ngơ ngác nhìn về phía chân của ba mình, hô hấp khó khăn
Máu từ đùi chảy ra, thấm ra quần, ông Bạch đau đớn một tay bịt chặt vết thương, một tay chống lên mặt đất để đỡ lấy cả cơ thể.
Mùi máu tươi thoang thoảng bay khắp nhà kho.
Bà Bạch hoảng sợ xé ống quần mình băng bó cho chồng.
Thẩm Dịch Quân lại chĩa súng về phía mẹ cô, Kiều Di nhìn ra được hành động của hắn, đẩy cánh tay đang cầm súng của Thẩm Dịch Quân, theo một tiếng súng vang lên lần thứ hai, đạn bắn trúng vào cột tường gần đó.
Ông Bạch phản ứng nhanh dùng thân mình chắn cho bà Bạch.
Chỉ cần một chút nữa đã bắn trúng ba cô rồi.
Kiều Di thở dốc, không thể chịu thêm được nữa, cô bỏ đi tính cố chấp của mình, quỳ xuống cầu xin Thẩm Dịch Quân: "Dừng lại đi, tôi sẽ ngoan ngoãn, tôi sẽ không phản kháng lại anh nữa đâu, xin anh tha cho ba mẹ tôi đi, gọi cứu thương đi, làm ơn." Liếc nhìn ba cô đã đau sắp ngất đi, mẹ cô đang trong tình trạng hoảng loạn, Kiều Di bật khóc bắt lấy bàn tay của Thẩm Dịch Quân.
"Nào, đứng dậy, sao lại quỳ như thế, muốn tôi chết sớm sao?" Hắn kéo cô đứng dậy, cứ tưởng hắn sẽ buông tha cho ba mẹ cô, không ngờ Thẩm Dịch Quân lại dí súng vào tay cô.
Cảm giác lạnh lẽo của khẩu súng khiến Kiều Di hoảng sợ muốn vứt đi, nhưng lại bị Thẩm Dịch Quân cưỡng ép cầm lấy, chưa kịp để cô phản ứng, hắn đã bắt lấy và khống chế tay cô chĩa họng súng về phía mẹ cô mà bóp cò.
Viên đạn bắn trúng vai bà Bạch, bà đau đến nỗi ngất đi, nhìn ba mình đang kinh hoàng ôm lấy mẹ, Kiều Di nổi điên: "Mẹ, mẹ ơi, tên chó điên, thả tao ra!"
Dù có phản kháng kịch liệt đến đâu, nhưng sức phụ nữ không bằng sức đàn ông, tay của Kiều Di lại bị Thẩm Dịch Quân khống chế bóp cò bắn về phía ba Bạch.
Lần này là bắn vào đúng tử huyệt, máu trào ra từ ngực ba cô, mắt ông đỏ ngầu nhìn Kiều Di, mấp máy miệng: "Ba xin lỗi."
Nhìn ba mình mất ý thức, Thẩm Dịch Quân thả lỏng cánh tay,không ôm lấy cô nữa, Kiều Di run rẩy bò đến bên cạnh ba mình, mặc kệ hai tay và đầu gối bị trầy xước chảy máu.
"Ba ơi, ba ơi..." Bịt lấy vết thương trên ngực của ba mình, Kiều Di không nhịn được nữa mà khóc to, tầm mắt cô nhòe đi.
Bà Bạch bấy giờ ngất đi, nghe thấy tiếng con gái mình khóc nghẹn ngào, bà gượng dậy, không thể tin được nhìn chồng mình đang nằm trong vũng máu.
Bất ngờ đến quá nhanh, bà ôm lấy vết thương trên vai muốn chạm vào ông Bạch.
Thẩm Dịch Quân lạnh lùng nhìn tràng cảnh thê lương trước mắt, hắn vô cảm giơ khẩu súng lên lần nữa.
Máu văng lên mặt Kiều Di, cô ngẩn người nhìn người mẹ mà mình yêu thương ngã xuống.
"Aaaa, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Cô bò nhanh vòng qua xác ba mình, nhấc người mẹ lên, sợ hãi bịt lấy vết thương trên ngực bà.
"Di Di à, Di Di..." Bà hấp hối nắm chặt lấy tay cô.
"Con đây, con ở đây." Cô nghẹn ngào trả lời, nắm chặt tay mẹ mình.
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ không bảo vệ được cho con..."
"Không, không phải, là lỗi của con, đều tại con.."
"Di Di à...ư đừng tự trách bản thân mình, là mẹ không tin lời cảnh báo của sư thầy, đều tại mẹ buông lỏng cảnh giác."
"Mẹ nói gì vậy ch-"
Bằng.
Lại thêm một tiếng súng nữa, lần bắn này chính thức lấy đi mạng của mẹ cô.
Đâu đâu cũng là máu, Kiều Di đau đến mức không thở được, cô ngất đi trên vũng máu của ba mẹ mình.
Thẩm Dịch Quân đi đến bế cô lên, lạnh lùng quay ra nhìn Lục Cảnh mà ra lệnh: "Xử lí nốt đi."
"Vâng..."
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang bế một người phụ nữ, do đi ngược với ánh sáng nên bóng đen trải dài trên mặt đất, từng giọt máu từ bàn tay Kiều Di rơi xuống đất, tuy đây không phải máu của Kiều Di, nhưng lại khiến cô đau đến mức muốn chết đi.
Thở dài quay lại nhìn hai cái xác vẫn còn ấm trên đất, Lục Cảnh điều chỉnh lại tâm trạng, ra lệnh: "Dọn dẹp đi."
***
"Di Di à, ba mẹ xin lỗi, ba mẹ phải đi rồi."
"Ba mẹ đi đâu vậy? Đợi con với!"
Nhìn bóng lưng hai người đang dần đi xa, Kiều Di thở dốc, cô với tay cầu xin: "Không được, đừng đi, đừng bỏ con lại, ba ơi, mẹ ơi!"
Ánh sáng lóe lên, Kiều Di hốt hoảng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông mà cô căm hận đang di chuyển ra vào trong người mình, cô thở dốc không chịu được mà rên lên, hai tay dùng lực đập liên tiếp vào người Thẩm Dịch Quân, hai chân quẫy đạp.
"Buông ra, tên khốn, cút đi, cút khỏi người tao!" Cô phẫn nộ chửi rủa.
"Tỉnh rồi sao? Tôi tưởng em sẽ ngất tận 3 ngày chứ, ai ngờ chưa được nửa ngày đã tỉnh lại rồi?!" Vừa nói hắn vừa đâm mạnh, giữ chặt lấy hai tay cô, định cúi xuống cướp đoạt hơi thở của Kiều Di nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh.
"Ba mẹ tao đâu...Mày..đưa ba mẹ tao đi đâu rồi?" Cô cắn môi chịu đựng khoái cảm đang dâng lên.
"Chú ý xưng hô đi."
Hắn dùng sức nắm chặt cổ chân đang sưng tấy của cô, Kiều Di ăn đau nhíu mày, nhớ lại do mình phản kháng nên mới gây ra hậu quả đáng sợ như vậy, không biết tình trạng của ba mẹ mình hiện giờ ra sao, cô từ bỏ phản kháng, hạ mình cầu xin:
"Chậm lại...đau quá...ưm ư...ba mẹ tôi, xin anh, tha cho họ đi."
Thấy thái độ của cô thay đổi nhanh chóng như vậy, Thẩm Dịch Quân nhếch môi cười lạnh:
"Quên rồi sao? Ba mẹ em bị em bắn chết rồi còn gì nữa, cầu xin tôi làm gì cơ chứ?"
*** Lời tác giả:
M.n đừng giục mình ngược nam chính nữa 🙏.
Nam chính ác như thế này thì mới phù hợp với thiết lập nhân vật chứ.
Nếu làm trái với thiết lập nhân vật thì mình cứ thấy vô lý kiểu gì ý.
Nam chính không phải ác với mỗi nữ chính đâu, mà từ nhỏ anh đã ác rồi.
Cho nên sẽ có quả báo dành riêng cho anh.
Nên đừng bảo ngược nam chính, với cái tính cách khốn nạn này thì sẽ chẳng bao giờ thấy hối hận với việc làm sai trái của mình đâu 🤐 (thôi không nói nữa, spoil hết truyện luôn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...