Tình Yêu Và Hận Thù


"Vì hai người không có quan hệ gì với nhau, vậy có vấn đề mà anh không cho em biết tên của cô ấy?" Cô vẫn cố chấp hỏi mà không bỏ cuộc.
Anh nắm lấy tay cô cũng cố chấp, “ Vợ à anh chỉ không muốn mấy mối quan hệ không cần thiết này làm cho em phải suy nghĩ nhiều thôi.

Tha thứ cho anh được không anh thật sự sai rồi.”
Nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ trầm trọng của anh, lòng cô lại mềm xuống.
“ Chu Đình Nam nghe này, em không quan tâm đến chuyện trước đây của anh, nhưng từ giờ trở đi, chúng ta đã có một đứa con trai, vì đứa con trai em nhất định phải vì nó duy trì gia đình này, anh hiểu không? Em không muốn con mình lớn lên thiếu tình yêu thương của cha hoặc mẹ.” Cô nghiêm túc nói.
“Anh hiểu, anh hiểu, vợ à, anh sẽ nghe lời em chuyện gì cũng sẽ nghe em, anh thề sẽ không bao giờ làm ra việc có lỗi với em và con trai.

Nếu anh dám phản bội em anh sẽ chết...” Anh vội vàng hứa hẹn.
Cô vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại:“ Anh đừng thề mấy cái lời ba linh tinh này.”
Cô mệt mỏi nhắm đôi mắt chua xót lại, thì thầm:“Chồng ơi, vì con xin anh đừng bỏ vợ con em, được không?”
“Anh sẽ không rời đi, anh sẽ không rời đi, anh sẽ không bao giờ rời xa hai người, em yên tâm.” Anh leo lên giường, nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy cô nhẹ giọng dỗ dành.
Cô vốn đã yếu ớt nay lại kiệt sức nên chỉ một chốc đã dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi từ Đỗ Thanh Việt.
" Thanh Vy, chị sắp sinh rồi sao? Còn bao nhiêu ngày nữa?" Anh hào hứng hỏi qua điện thoại.

" Thanh Việt, ha ha em đã là cậu rồi."
"Hả? Khi nào? Đứa bé chào đời khi nào? Không phải là mai kia mới là ngày dự kiến sao? Có chuyện gì sao?" Thanh Việt cảm thấy hơi hoảng hốt nên cẩn thận hỏi một loạt câu hỏi.
" Em nhìn xem, sao lại phải gấp gáp như vậy? Sinh con sớm là chuyện bình thường, người ta nói trai sớm gái muộn, em không hiểu khi nào lập gia đình có con nhất định sẽ biết." Cô nói cũng lí nhí giải thích cho cậu.
Đỗ Thanh Việt cười cười: “Thì ra là con trai, ha ha, thật tốt, ha ha.”
Cô cũng cười: “Coi kìa, vui như vậy sao dù sao em cũng không thích con gái đúng không”.
"Em thích đều thích, ha ha."
“Ba mẹ đến rồi, em có muốn nói chuyện với họ không?”
“Được, đương nhiên, nói mẹ nghe điện thoại đi.” Cậu mừng rỡ kêu lên.
"Mẹ, Thanh Việt đang gọi điện thoại."
Mẹ cô đang giặt tã cho con nghe tiếng cô kêu vội chạy vào nghe điện thoại.

"Thanh Việt ôi chao, mẹ nhớ con quá, con có khỏe không? Ăn có ngon không? Ngủ có ngon không? Có lạnh không? Có nóng không? Có mệt không?"
Cô mỉm cười lắc đầu, đây là mẹ của cô con cái dù có lớn như thế nào, có đi xa đến đâu thì trong mắt mẹ vẫn mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Con trai cô rất ngoan, rất ít khóc rất thích cười, khi cười có hai lúm đồng tiền.

Nó dường như biết mẹ sức khỏe không tốt nên khi tỉnh dậy cũng không làm ầm ĩ, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn cô thỉnh thoảng còn dùng đôi tay nhỏ chạm vào người cô cảm giác đó khiến cô cảm thấy ấm áp nhất trên đời.

Chỉ cần nhìn cậu bé mỗi ngày thôi cũng khiến cô hạnh phúc lắm rồi.

Huống chi cô cảm giác Chu Đình Nam còn thích trẻ con hơn cô vừa đi làm về là lập tức bế con không buông.
Bố mẹ chồng ngày ngày cũng muốn ôm cháu thậm chí có khi còn cãi nhau với Chu Đình Nam để giành quyền ôm cháu nội.
Ngay cả trái tim của Bạch Dương cũng như sống lại khi cô ấy nhìn đứa con trai được tạc bằng bột của cô và cô ấy còn thì thầm với Đức Kiên: "Chồng ơi, nó dễ thương quá.

Dễ thương quá, em phải làm sao đây? Em thích nó lắm?"
Con của cô tên là Chu Đình Bắc, Bắc ở đây có ý nghĩa là vượt qua thử thách, cô và Chu Đình Nam đều hy vọng sau này dù con có gặp khó khăn gì thì con hãy như cái tên của mình luôn cố gắng, biết cách ứng biến với những khó khăn và thử thách của cuộc sống giống như ngày con sinh ra con đã cùng mẹ nó đi dạo một vòng chốn tử.
Vài ngày sau, cuối cùng cô cũng có sữa Đỗ Thanh Vy sung sướng ôm con vào lòng, nhìn con mút sữa bằng cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác thật sự không gì so sánh được, không thể diễn tả bằng lời, lúc này cô mới thực sự có cảm giác được làm mẹ.


.

Nhìn đứa con trai như mèo con trong lòng cô thực sự có ý nghĩ rằng mình có thể vì nó mà hy sinh tất cả.
Lục Tuấn Minh Lý Hải và Đặng Khả Như cũng đến, họ tranh nhau làm cha mẹ đỡ đầu của con trai cô.

Lúc ấy Chu Đình Nam chỉ cười cười muốn làm thì cứ làm đi dù sao con trai tôi cũng chỉ có một bố ruột.

Mấy người này sau khi nhận được sự đồng ý của Chu Đình Nam họ đã khuôn luôn mấy cửa hàng đến nhà cô.
Đỗ Thanh Vy không khỏi đỡ trán: "Chồng à, chúng ta mở một cửa hàng bán đồ trẻ em đi.

Những thứ này dùng chục năm còn chưa hết.”
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của mọi người, cơ thể cô phục hồi nhanh chóng, thậm chí còn dẻo dai hơn trước khi sinh con và có một chút đầy đặn và quyến rũ trưởng thành.
Cuối cùng thì cô cũng có thể được xuất viện sau một tháng.

Ngay khi về đến nhà cô cảm thấy một cảm giác thân mật đã mất từ lâu.
Chu Đình Nam một bước cũng không buông cô ra, anh ôm cô nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn của hai người.
Đỗ Thanh Vy cười nói: “Em cũng không phải người bị què.

Lúc nào anh cũng thế này, sẽ chiều hư em mất.”

Anh cười nói: “Anh chỉ muốn chiều chuộng em cả đời.”
Nhìn đứa con trai đáng yêu và người chồng vô cùng yêu thương mình cô mỉm cười hạnh phúc.
Kể từ khi đứa trẻ ra đời, gia đình trở nên sôi nổi hơn.

Đặc biệt cậu bé dường như rất hứng thú với các chú lính canh ngày ngày đòi ra đấy ê ê a a.

Phát hiện này khiến bố chồng vô cùng hạnh phúc, ông đặc biệt mặc quân phục vào để ôm lấy cháu trai, bàn tay nhỏ bé của cậu con trai nắm chặt ngôi sao trên vai bố chồng vui mừng kêu lên.
Khuôn mặt nghiêm nghị của ông lúc này lại toát lên sự dịu dàng của người ông: "Được!", được rồi, cháu trai của ta sau này nhất định sẽ là đại tướng ha ha."
Chu Đình Nam đã từ chối tất cả các hoạt động xã hội trong một thời gian và chạy về nhà sau giờ làm việc.
"Chồng lấy tã cho em, Bắc Bắc tè rồi."
"Ông xã, mau rửa đít cho cục cưng đi, cục cưng ị rồi."
"Đình Nam anh pha sữa cho Bắc Bắc đi."
Chu Đình Nam hiện tại căn bản chỉ là một tên chạy vặt, sao có thể giống một chủ tịch tập đoàn thế nhưng mỗi ngày trong nhà ngoài nhà, trên lầu dưới lầu đều rất vui vẻ.
Ngày tháng trôi qua vui vẻ hạnh phúc, chớp mắt đứa trẻ đã tròn một tuổi, Chu Đình Nam tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai tại "Nhà hàng Thanh Đình" lúc này cô mới biết nhà hàng này chính là “Nhà hàng Thế Kỷ” chỗ mà hai người tổ chức đám cưới, sau đám cưới mấy tháng anh đã mua lại nó và đổi tên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận