Tình Yêu Và Hận Thù


Cả hai xác lập một mối quan hệ nhưng chẳng ai chịu mở lời thổ lộ một câu như “ Anh yêu em.” hay “ Em yêu anh.” Thế nhưng hai người vẫn chọn lao vào mối quan hệ này như một con thiêu thân không biết trước là sẽ đau khổ hay hạnh phúc nhưng vẫn muốn một lần được đắm chìm trong hạnh phúc đó dù chỉ là một khoảng nhỏ nhoi.
“ Khụ...Khụ.” Mẹ chồng lấy tay che miệng giả vờ ho.
Đỗ Thanh Vy lúc này đang mít ướt nằm trong lòng của Chu Đình Nam cũng ngay lập tức bật dậy như một con tôm, ” Bố mẹ đến rồi ạ.”
“Bố mẹ không có làm phiền hai đứa chứ.”
Cô lập tức đỏ mặt ngại ngùng nói, “ Dạ, không có chuyện đó đâu ạ.”
Chu Đình Nam mặt khó ở:“ Có đấy.”
Mọi người:“...”
“ Thằng nhóc này, con không thể nói dối lòng tý nào được sao.” Mẹ chồng vừa nói với Chu Đình Nam xong lại hướng về phía cô, “ Con gái của mẹ lại gầy đi rồi, đi theo thằng nhóc này toàn chịu khổ thôi.”
“ Dạ không có đâu mẹ.”
“ Con 28 tuổi rồi mẹ đừng có suốt ngày gọi con là nhóc này nhóc kia nữa.” Chu Đình Nam mặt mày cau có nói.
“ Hừ, bao giờ anh sinh cho tôi một đứa cháu tôi sẽ không gọi anh là nhóc con nữa! Đúng không mình.”
Bố chồng mặt nghiêm túc nhưng vẫn đáp lời bà,“ Đúng rồi, em nói gì cũng đúng.”

“ Con sinh được chắc, cái này thì mẹ phải hỏi vợ con rồi.”
Chu Đình Nam vứt luôn củ khoai bỏng về phía mình khiến Đỗ Thanh Vy không nói nên lời, “Dạ chúng con vẫn còn trẻ mà mẹ.”
Mẹ chồng có lẽ cũng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô nên bà cũng không nói đến vấn đề này nữa.
“ Con muốn xuất viện, bố làm thủ tục giúp con với.”
Đỗ Thanh Vy là người phản đối đầu tiên, “ Không được, vết thương của anh chưa có đỡ hẳn lỡ về nhà bị nhiễm trùng thì sao.”
“ Nhưng ở trong bệnh viện hôi lắm, không thích!”
“ Không thích cũng phải thích!”
“ Em...”
“ Nhóc con à mẹ thấy con gái mẹ nói đúng mà, vết thương con chưa đỡ thì cứ nằm lại viện theo dõi đi.

Về nhà nhỡ xảy ra chuyện gì không chỉ khổ vợ mình mà còn khổ mẹ khổ cha.”
Chu Đình Nam bất lực thật sự, đây có phải gia đình mình không vậy sao cứ lo anh gây hại cho họ vậy?
“ Thôi bố mẹ về trước đây, chiều bố con còn có một cuộc họp.”
“ Vâng ạ.

Bố mẹ về thong thả ạ.”
Đỗ Thanh Vy tiễn bố mẹ chồng đi xong, cô tiến tới ngôi xuống ghế bên gần cửa sổ miệng nhếch dần lên, đến một lúc không nhịn được nữa, “ Phụt...ha ha.”
Chu Đình Nam khó hiểu nhìn cô, “ Em cười cái gì?”
“ Ha ha nhóc...!nhóc con.”
Chu Đình Nam:“...” đường đường là một chủ tịch công ty lớn lại còn bị gọi là nhóc con.
“ Đỗ Thanh Vy em ngậm miệng lại cho anh!”
“ Không ngậm đấy, nhóc con anh làm gì được em, lêu lêu.” Vốn nghĩ chân Chu Đình Nam có lẽ trong lúc tai nạn bị kẹp anh không đi được, với lại từ lúc cô vào cũng chưa thấy anh bước xuống giường nên cô mới cố tình bày trò để khiêu khích anh.
“ Gan to như vậy sao? Hửm...” Nhìn vẻ mặt nguy hiểm của anh Đỗ Thanh Vy biết mình hình như trọc phải tổ ong rồi.

“ Em xin lỗi, em sai rồi.”
“ Bước đến đây.”
“ Anh không đánh em chứ?.”
Chu Đình Nam thật sự muốn hỏi xem trong đầu óc của cô chứa bã đậu hay gì mà lúc nào cô cùng nghĩ xấu về anh như vậy.
Vừa bước đến ngồi xuống giường cô đã bị Chu Đình Nam đè xuống, “ Này anh làm gì vậy, vết thương của anh kìa.”
“ Không sao.”
“ Đây là ở bệnh viện đấy.”
“ Không sao, chúng ta khóa cửa lại.”
Đỗ Thanh Vy:“...”
Tay anh bắt đầu lần mò sờ soạng đến khắp người cô như thắp lên một đám lửa trên người cô.

Khi tay anh chuẩn bị tiến xuống bên dưới thì Đỗ Thanh Vy đã chộp lấy, “ Em đã bảo là không được mà.”
“ Hừ, nhưng anh bút dứt khó chịu.”
“ Anh nhịn một chút không được sao.”
“ Anh nhịn không nổi, chỉ cần nhìn thấy em nó tự động căng cứng.” Nói xong anh chỉ xuống nơi đũng quần mình đang cộm lên.
Nhìn nơi đó của anh mặt Đỗ Thanh Vy đỏ rần rần lên cô cứng miếng cãi, “Ai bảo nhìn em không cương nổi, mà giờ đây đang bày cái trò gì đây?”

“Anh không biết, nó của quá khứ không như vậy tất cả là tại em, em phải chịu trách nhiệm.” Nói xong bàn tay anh lại tiếp tục tiến đến nơi ẩm ướt của cô.
Đỗ Thanh Vy cảm thấy thật sự rất xấu hổ dù sao đây cũng là bệnh viện đông người dù hai người có ở phòng Vip đi nữa, nhưng nhỡ đâu bác sĩ vào bắt gặp thì có phải cô đội chục cái quần cũng không hết xấu hổ sao.
“ Đừng...Ừm...!bỏ ra Đình Nam...!vào...!vào nhà tắm đi.

Em giúp anh.”
Lần đầu tiên Đỗ Thanh Vy nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của anh rất phong độ và đẹp trai nhưng không phải đặt trong trường hợp này thì nụ cười này sẽ được liệt kê vào biển thái sao.
_______
Người đàn ông nào đó đang sảng khoái nằm nghiêng ôm người phụ nữ của mình trên giường nhưng Đỗ Thanh Vy thì ngược lại.

Tay cô rã rời sắp không còn cảm giác, miệng của cô giờ đây cũng sắp không đóng được lại nổi rồi.

Việc làm mất sức vừa rồi khiến Đỗ Thanh Vy không muốn thử thêm một lần nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận