Tình Yêu Và Hận Thù


"Hai, hai người..." Đỗ Thanh Vy tức đến không biết nên mắng cái gì.
  " Trợ lý Đỗ, trở lại rồi.

Nào, để tôi giới thiệu với cô."
Cái tên chết tiệt Chu Đình Nam đẩy người phụ nữ ra nói chuyện với một giọng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
  Người phụ nữ quyến rũ đó đứng dậy chỉnh lại quần áo không chút ngại ngùng, lúc này cô mới nhận ra cô ta chính là cô thư ký mà cô vừa thấy ở bên ngoài.
 " Anna, đây là cô Đỗ, từ nay cô ấy sẽ là trợ lý của tôi, cô đi dọn dẹp phòng bên cạnh đi, trợ lý Đỗ từ giờ sẽ làm việc ở đó."
Lúc này Đỗ Thanh Vy vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Cô còn là vợ của anh ta làm như vậy không phải đang sỉ nhục cô sao? Anh ta tán tỉnh người khác lại còn gọi cô vào đây để nhìn thấy? Anh ta không quan tâm đến cô cũng chẳng sao nhưng anh ta đây là đang không coi sự tồn tại của cô ra gì.
  “ Trợ lý Đỗ?” Thấy cô nhìn chằm chằm, tên khó ưa này lại gọi cô.
  “ Cái gì?” Đỗ Thanh Vy hậm hực trả lời.

  Anh ta cầm CV trên bàn lên xem, sau đó đặt lên bàn gõ gõ một cái, cười nham hiểm nói: “Trợ lý Đỗ còn chưa có chồng à?”
Bình thường viết CV cô toàn điền là độc thân cho nên bị quen mất, viết xong cô có phát hiện ra nhưng nghĩ không quan trọng vấn đề này nên cô chẳng đổi lại ai ngờ bị tên đàn ông thối này đem ra bắt lỗi.
“Ừ, đấy thì sao? Anh có ý kiến gì sai?” Cô ngước cổ lên, ngạo nghễ nhìn anh ta.

Anh ta có thể ôm ấp người phụ nữ khác ngay trong phòng làm việc trước mặt cô, cô điền là chưa kết hôn có gì sai, hừ!
  “Không sao, được rồi, bắt đầu làm việc thôi.” Anh ta hờ hững nhún vai.
Đỗ Thanh Vy theo cô thư ký Anna quyến rũ đó đến căn phòng bên cạnh.
  “Trợ lý Đỗ, tôi có thể giúp gì cho cô được không?” Cô ta nhẹ giọng hỏi.
  "Không cần, ra ngoài đi."
  “Hừ.” Cô ta lườm cô một cái, rồi vặn vẹo eo như con rắn nước đi ra ngoài.
  Vào phòng, cô đập bàn đá ghế như để trút giận khiến căn phòng kêu "leng keng".
  “Cô đang làm cái gì vậy?” Giọng nói đáng ghét của Chu Đình Nam đột nhiên truyền đến, cô ngẩng đầu phát hiện ra giọng nói của anh ta ở phía bên chiếc rèm được kéo từ đỉnh trần nhà đến sàn.
Cô bước tới, mạnh mẽ mở tấm rèm dày ra, phát hiện phía sau có một cánh cửa kính, cô bước vào phòng của Chu Đình Nam, đi đến hai bức tường bức tường đối diện cũng che rèm, mở ra thì phát hiện đó là cũng là cửa kính hai chiều.
Cô kéo rèm cửa lại, nghiến răng chửi rủa: “ Đồ biến thái.” Sau đó cô lại bước qua cánh cửa kính quay về phòng làm việc của mình với cơn tức giận không thể dập tắt.
 “Cô làm sao vậy? ghen sao?"
  “Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh, đồ ghê tởm.” Đỗ Thanh Vy hung dữ chửi rủa.
  Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cười tà ác: “ Cô xem, cô rõ ràng là một người phụ nữ chua ngoa cay nghiệt.

Ghen thì nói là ghen anh đây còn có thể dỗ dành cô”
“Bớt ảo tưởng đi, Chu Đình Nam đồ biến thái anh muốn ôm ai hôn ai thì liên quan gì đến tôi, đừng quên, chúng ta có giao kèo, không xen vào chuyện của nhau, tôi chỉ thấy căn phòng này quá bẩn.”
“Được, để tôi nói cho cô biết, đừng xen vào chuyện của tôi, nếu không cô cứ chờ mà bồi thường đi.”
Nói xong anh ta vén rèm đi về phòng.
Ngồi đó một mình Đỗ Thanh Vy chợt muốn khóc, muốn khóc thì ngay lập tức phải khóc, nước mắt tuôn rơi như thác đổ.


Đỗ Thanh Vy cảm thấy mình không ghen, thật sự, thật sự không ghen, cô chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị anh ta chà đạp, dù sao đi nữa thì cô cũng không ghen.
“ Hức...hu..hu bực mình quá!.”
Sau khi khóc hóc đủ rồi, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô uy nghiêm mở cánh cửa kính, đi vào phòng tắm trong phòng của Chu Đình Nam rửa mặt, chải đầu và trang điểm.

Cô phải làm cho mình sảng khoái trở lại, rồi ngạo mạn nói với anh ta rằng mình có quyền sử dụng mọi thứ trong phòng chờ này, nếu anh ta không dám đồng ý, cô sẽ đi nói với bố mẹ chồng rằng anh ta bắt nạt cô.
Sau khi nghe xong anh ta tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Cuối cùng anh ta nói: “Nếu cô không sợ gặp phải tôi đang làm chuyện… ừm thì có thể tự nhiên đến đây.”
“ Chu Đình Nam, cái gì cũng có giới hạn, anh tôn trọng tôi thì tôi cũng sẽ tôn trọng anh, nếu anh cứ ép tôi thì cứ thử xem.” Nói xong cô không thèm quay đầu lại mà đi về phòng làm việc, đóng lại cánh cửa gương hai chiều rồi lại kéo màn che xuống, miệng vẫn lầm bẩm:“ Đồ biến thái, muốn ngắm bà đây đâu có dễ, hừ.”
  Vào buổi trưa, cô được Nguyễn Hữu Khoa mời cùng đi ăn trưa, đương nhiên là cô ngay lập tức đồng ý.
  Trong căng tin dành cho nhân viên, hai người bê khay thức ăn đến phía bàn đã có vài người cô được Nguyễn Hữu Khoa giới thiệu thêm mấy người bạn.

Đỗ Thanh Vy cũng rất vui vê chào bọn họ, việc có thêm đồng nghiệp ở công ty cũng rất vui.
  “ Trợ lý Đỗ, tin tức cô đến công ty chúng tôi có chút lớn, ha ha.” Một nam đồng nghiệp cực kỳ đơn thuần thành thật cười nói.
Nguyễn Hữu Khoa đẩy người đó ra và mỉm cười giới thiệu với cô: " Đây là trưởng phòng hành chính Vương Tuấn, em đừng để vẻ ngoài của cậu ta hút hồn, chỉ cần gặp người xinh đẹp là miệng cậu ta sẽ như mật ngọt.”

Đỗ Thanh Vy mỉm cười đáp lại, “ Không có đâu, trong tương lai phải nhờ anh giúp đỡ nhiều.”
“ Được, không vấn đề, được giúp người đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Lúc này một người đàn ông khác trên mặt nở nụ cười tà mị nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại quay sang trêu chọc Nguyễn Hữu Khoa, “ Anh Khoa, hôm nay tôi thấy anh rất vui, anh có người yêu rồi hay là gặp được may mắn gì vậy?”
Nguyễn Hữu Khoa lúc này cũng gãi gãi đầu cười ngốc nghếch, “ Cô ấy là đàn em của tôi, được giúp đỡ đàn em đương nhiên tôi phải cui vẻ rồi."
“ Ha ha vậy sao? Trợ lý Đỗ cô có bạn trai chưa.”
Chưa đợi Đỗ Thanh Vy trả lời thì Nguyễn Hữu Khoa đã ngắt lời, “ Cậu thôi đi, lại định tán tỉnh em ấy chứ gì, tôi mới không muốn em ấy trở thành một bông hoa giữa rừng hoa của cậu đâu.”
Nói xong anh ấy lại quay về phía cô giới thiệu, “ Vy, đây là Dương Toàn, trưởng phòng tài chính công ty chúng ta.”
Rồi lại thêm Mai Trang mấy người họ đều rất hòa đồng và thân thiện với cô.
Cô cũng mỉm cười chào lại, ngoài mấy người này ra hôm nay cô cũng quen thêm được rất nhiều người ở những phòng ban khác nhau.

Cô cảm thấy rất vui vẻ, đây mới là cuộc sống đáng mơ ước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận