Tại bệnh viện,
Lục Phong vừa được xử lý vết thương, đã phải nhanh chóng khám cho rất nhiều bệnh nhân.
Vì vụ nổ, số lượng người bị thương tăng nhiều khiến bệnh viện trở nên quá tải.
…
Mãi một lúc lâu sau, Lâm Miêu Miêu mới có chút thời gian gọi điện về nhà.
- Bà ơi, bà vẫn khoẻ chứ?
- “Là cháu sao Miêu Miêu? Có phải Miêu Miêu không?” Bà Lâm nghẹn ngào.
- Là cháu của bà đây. Xin lỗi đến bây giờ cháu mới có thể liên lạc với bà, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Người ta báo rằng cháu đã chết, bà và Dĩ Trú vẫn luôn không tin. Cháu trở về rồi, bà phải báo cho Dĩ Trú biết để nó mừng mới được".
Cúp máy, Lâm Miêu Miêu thở dài chỉ cần gia đình cô vẫn an toàn là được. Mấy tháng nay điều khiến cô bận tâm nhất là không thể báo bình an với gia đình, cũng không thể sớm trở về Linkon.
…
Cô ngồi trên dãy ghế trước phòng bệnh, quan sát từng lượt người ra vào phòng. Đến tận đêm khuya Lục Phong vẫn đang bận rộn làm việc.
Lần đầu cô thấy có người làm việc còn chăm chỉ hơn cả mình. Lục Phong không ăn uống gì cả ngày, bị thương vẫn cố gắng cứu người, điều đó làm cô rất nể phục.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy trên băng ghế bệnh viện. Trên người được đắp một chiếc chăn ấm, Lục Phong ngồi dựa vào vai cô, say sưa ngủ.
Cô nhìn quanh, thấy bệnh viện đã dần trở nên yên tĩnh hơn. Các y bác sĩ vẫn bận rộn nhưng không còn cảnh tượng hỗn loạn như đêm qua.
Nhìn Lục Phong ngủ say, cô khẽ khàng di chuyển để không làm anh tỉnh giấc, nhưng Lục Phong vẫn nhận ra. Anh mở mắt, nhìn cô quan tâm hỏi: “Cô tỉnh rồi à? Cô có thấy mệt không?”
Cô lắc đầu, cười gượng “Tôi mới là người nên hỏi câu đó mới phải”.
Ngay lúc đó, một y tá bước tới “Bác sĩ Lục, có bệnh nhân cần anh chữa trị”.
Lục Phong gật đầu rồi quay lại nhìn Lâm Miêu Miêu “Cô nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Lục Phong đi theo y tá, còn cô thì nằm trên băng ghế, hai mắt dần khép lại.
…
Vài giờ sau, Lục Phong quay lại với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi “Bây giờ, chúng ta có thể về nhà”.
Cả hai trở về căn hộ của Lâm Miêu Miêu, vì Lục Phong không có nhà ở thành phố Linkon nên anh sẽ ở lại nhà cô một thời gian.
Vừa vào nhà, Lục Phong đã không thể đứng vững mà ngã khụy xuống nền nhà.
“Bác sĩ Lục, anh sao vậy?” Lâm Miêu Miêu lo lắng hỏi.
- …
- Anh không thể nằm ngủ ở ngoài này đâu, lên giường nằm đi bác sĩ.
Cô lây lây nhưng Lục Phong quá mệt không thể nhúc nhích. Cô đành phải dìu cơ thể anh đặt lên trên giường.
Ngủ đến trời tối Lục Phong mới từ từ tỉnh dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
- Tắm rửa đi rồi ăn cơm, tôi nấu cơm xong rồi.
- Ừ
Lục Phong sau khi tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm đi ra hỏi:
- Tắm xong rồi, nhưng không có đồ.
- Đồ của anh tôi đã bỏ vào máy giặc rồi, đợi tí nhé!
Ting
Ting
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
Lục Phong định mở cửa nhưng Lâm Miêu Miêu đã lên tiếng:
- Để tôi mở, anh vào ăn cơm đi.
Cô chạy vội ra cửa, gọi to “Ai đó?”
Cửa vừa mở ra Lâm Miêu Miêu bị một bàn tay ấm áp ôm trọn vào lòng. Ngạc nhiên trong giây lát, cô liền nhận ra nhiệt độ cơ thể, cũng như nhịp tim này là của ai.
“Quang Liệp” Cô ngước lên nhìn Quang Liệp, giang cánh tay ôm lấy anh.
Quang Liệp hôn lên tóc cô nhẹ nhàng nói “Chính là mùi hương quen thuộc này, em thật sự vẫn còn sống”.
Anh xoa xoa má cô “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”.
- Không có.
Nghe được lời khẳng định của cô, anh cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô.
“Lại nữa rồi, lần nào gặp nhau anh ấy cũng thế. Đều không thông báo trước đã lao vào hôn người ta …” Lâm Miêu Miêu thầm nghĩ.
Nhưng khác với những lần trước, lần này cô không còn chống cự lại nụ hôn mãnh liệt của Quang Liệp mà để lưỡi anh điên cuồng chiếm lấy môi mình.
Anh cắn lấy môi dưới của cô, trên môi cô xuất hiện một mảng ẩm ướt. Hơi thở anh gấp gáp, từng nhịp thở nóng bỏng thêu đốt bên trong khoan miệng cô.
“Hai người đang làm gì thế?” Lục Phong hờ hững dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn hai người trước mặt.
Lâm Miêu Miêu khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, vội vàng đẩy Quang Liệp ra, đưa cánh tay áo lên lau đi những giọt nước còn vương lại trên môi mình.
“Lục Phong …” Cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng quay đầu nhìn Lục Phong.
Quang Liệp ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lục Phong đang đứng, người đàn ông trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bên dưới, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc đầy nam tính.
Ba tháng trước, Lâm Miêu Miêu đột ngột biến mất không dấu vết, khiến Quang Liệp lo lắng khôn nguôi. Giờ đây, khi cô trở về, bên cạnh lại xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, hơn nữa còn trong tình trạng thiếu vải, khiến Quang Liệp không khỏi hoang mang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...