Du Khuynh ngồi lên xe hạ hai bên cửa sổ xuống, gió lạnh thổi qua có thể ngửi được mùi lẩu trên người.
Cô kéo tấm che nắng xuống, nhìn bản thân trong gương.
Chẳng cảm thấy chỗ nào khác với trước kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết bản thân gầy mất hai cân chẳng phải nhìn không ra, mỗi ngày cô đều có cân thể trọng.
Phó Ký Trầm vậy mà mắt trần còn phát hiện cô gầy đi.
Điện thoại rung lên, Du Cảnh Hâm gọi điện cho cô.
“Chị ạ.”
“Ừm.” Trước giờ Du Cảnh Hâm nói chuyện luôn vào thẳng vấn đề, “Ba bảo chị khuyên em về nhà, ông muốn gặp mặt nói chuyện với em. Chị suy đi nghĩ lại em vẫn nên về nhà một chuyến đi, nếu không ba ông chẳng chịu chết tâm đâu, lần này tám phần là ông đi nước cờ ôn hòa bán thảm, mục đích chính là khiến em áy náy, trong lòng em biết mà liệu đi.”
“......”
Du Khuynh vẫn rất cảm kích người chị gái không mấy thân thiết này của cô, bao gồm cả lần cởi giáp ngựa của cô trong hội sở, suốt quá trình chị rất phối hợp diễn kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị, làm phiền chị và anh rể rồi.”
“Không có gì phiền với chẳng phiền, người một nhà cả, khách sáo như vậy làm gì.”
Du Khuynh quyết định về nhà gặp cha Cá Sấu.
--
Hôm nay tiết trời không tệ, Du Cảnh Hâm ôm con về nhà.
Trong sân bày khá nhiều đồ chơi, Du Cảnh Trạch dỗ cháu ngoại chơi.
Du Cảnh Trạch vốn đang tăng ca ở công ty thì nhận được điện thoại của Du Cảnh Hâm nói đã lâu chưa về nhà với ba rồi.
Anh ấy cũng vậy.
Bình thường chỉ lo bận rộn công việc, đối với khái niệm gia đình rất nhạt.
Bèn về nhà một chuyến.
Không ngờ ba bảo Cảnh Hâm gọi điện cho Du Khuynh.
Du Cảnh Hâm cúp điện thoại.
“Du Khuynh tới không?” Du Cảnh Trạch đặt cháu trai lên đệm, ôm cả buổi chiều tê hết cả tay.
“Tới. Mặt mũi của em con bé vẫn cho.” Du Cảnh Hâm dặn dò: “Anh trông cháu, em lên lầu nói với ba một tiếng.”
Du Thiệu Hồng nghe nói Du Khuynh trở về, đang ngâm nga một điệu hát dân gian. Ông tìm một tờ giấy trắng, chộp bút lên vùi đầu hí hoáy.
“Ba, ba đang làm gì thế?”
“Lần này ba không thể thua bởi con nhóc thối đó nữa, miệng mồm nó chẳng phải lanh lợi lắm sao, ba đổi chiến lược khiến con bé đỡ tay không kịp. Ba viết nháp trước, chuẩn bị sẵn trong lòng.”
Du Cảnh Hâm: “......”
Chị thở một hơi thật dài.
Ba ở trước mặt nhân viên và Du Khuynh là hai người khác nhau.
Trong sân có xe hơi chạy vào.
Du Cảnh Hâm tưởng là Du Khuynh, chị tới ban công ngoài trời thấy là xe của Lý Thanh Viễn đi vào.
Hôm nay chị qua đây không nói với Lý Thanh Viễn, không ngờ anh ta tìm tới đây rồi.
Bóng hình thẳng tắp đó xuống xe, vừa mặc áo khoác vừa đi về phía con trai, “Bảo bối, ba về rồi này.”
Chị nhìn chằm chằm người đàn ông vừa xa lạ lại thân thuộc đó, suy nghĩ bay xa.
Lý Thanh Viễn không nhìn thấy Du Cảnh Hâm, bèn hỏi Du Cảnh Trạch, “Cảnh Hâm đâu?”
“Thư phòng trên lầu.” Du Cảnh Trạch đang đùa với đứa bé.
Lý Thanh Viễn vô thức nhìn về phía lầu hai.
Du Cảnh Hâm không kịp đề phòng, trước lúc ánh mắt hai người chạm nhau chị nhanh chóng xoay mạnh người đi.
Động tác của chị quá nhanh, tới mức Lý Thanh Viễn không dám xác định vừa rồi chị đang nhìn về phía anh ta đúng không.
“Hôm nay cậu không bận à?” Du Cảnh Trạch hỏi.
Lý Thanh Viễn ngồi xổm xuống ôm con trai lên, “Bận. Chiều cục cưng có lớp học sớm.”
Chỉ cần anh ta không đi công tác, dù bận mấy cũng sẽ qua đây cùng lên lớp.
Du Cảnh Trạch cảm thấy mới lạ, “Đứa trẻ mới nửa tuổi, chưa biết nói chuyện, đường còn chưa biết đi, hai đứa đã bắt đầu cho nó đi học rồi?”
Lý Thanh Viễn: “Không phải đi học, mà là thời gian gần gũi với con, bồi dưỡng cha mẹ nhất là người cha, rèn luyện tính kiên nhẫn và lòng tín nhiệm cho con cái, khá tốt.”
Du Cảnh Trạch gật gật đầu, đúng là khá tốt.
Cảm thấy cũng nên báo một lớp thế này cho ba và Du Khuynh.
Du Cảnh Hâm cứ ở trên lầu nói chuyện với ba, ba giục chị, “Thanh Viễn tới rồi, con mau đi tìm nó đi, con ở chỗ ba làm cái gì.”
“Trò chuyện với ba mà.”
“Bớt lấy ba ra viện cớ đi.”
Du Thiệu Hồng nhìn chăm chú mấy lời đã sửa chữa qua, thấy không hoàn mỹ, không đủ lưu loát, chẳng cách nào chọc thẳng vào nội tâm cô nhóc thối đó.
Ông lấy cục tẩy xoá bỏ, cầm điện thoại lên search.
“Con đi xuống dưới mau đi.” Ông giục thêm lần nữa.
Du Cảnh Hâm để ngoài tai, chị dựa lên đầu vai của ba, làm ra vẻ hứng thú nhìn ông viết bản nháp, lần này đã sửa lần thứ ba rồi.
“Ba, ba coi đây là cuộc thi biện luận à?”
Du Thiệu Hồng: “Đây không phải là thi biện luận, đây là gìn giữ tôn nghiêm của người làm cha.”
Chốc lát sau.
“Cảnh Hâm à.”
“Sao thế ạ?”
“Con đừng rề rà không chịu đi xuống nữa, ba có lý do nghi ngờ con, con đang lén ghi nhớ bản nháp của ba rồi báo tin cho Du Khuynh.”
Du Cảnh Hâm ‘hơ hơ’ hai tiếng, “Ba, thật sự không muốn đả kích ba, với sức đấu của bản nháp này của ba, nếu con chụp hình gửi cho Du Khuynh thật, Du Khuynh sẽ cảm thấy lãng phí thời gian con bé qua đây, nói không chừng nửa đường quay đầu trở về luôn ấy.”
Du Thiệu Hồng: “......”
Ông đẩy con gái ra, “Đi đi đi, mau đi ra.”
Du Cảnh Hâm phì cười.
Thẳng đến khi sắp tới giờ cho em bé đi học rồi Du Cảnh Hâm mới thỏng thả đi ra.
Chị đi thẳng lên xe, Lý Thanh Viễn ôm con theo sau.
Hai chiếc xe lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi.
Du Cảnh Trạch lắc lắc đầu, bảo người làm dọn dẹp sân.
Tiếp theo chính là chiến trường của ba và Du Khuynh, anh ấy chẳng ở lại lâu.
Trước khi tia nắng mặt trời tắt hẳn, xe của Du Khuynh lái vào sân.
Trước khi tới cô về nhà tắm qua thay vào chiếc váy dài mới, trang điểm đơn giản.
“Ba ơi.” Người chưa tới đã nghe thấy tiếng trước.
Du Thiệu Hồng đang ngồi trên sô pha, giả vờ đang xem báo.
Tiếng ba này khiến ông đợi đã lâu.
Lúc Du Khuynh còn nhỏ thường xuyên dùng giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu như vậy gọi ông, sau khi hiểu chuyện thì bắt đầu gai góc qua loa.
Ông nhắc nhở bản thân, đây là cái bẫy.
Du Khuynh vào nhà, cởi áo khoác ra treo lên. “Ba.”
“Ừm.” Du Thiệu Hồng tháo mắt kính xuống, khép báo lại.
Du Khuynh đi qua thấy trên bàn trà có một bình rượu vang và hai chiếc ly đế cao.
Du Thiệu Hồng mở miệng: “Du Khuynh, hai cha con chúng ta giải quyết dứt điểm, hôm nay nếu con thuyết phục được ba hoặc là lay động được ba, con muốn kết hôn hay không ba tùy con.”
Ông nhìn con gái, “Nếu con làm không được thì hôn kỳ chẳng thay đổi.”
“Dám khiêu chiến một chút không?”
“Ba biết, con không phải là đứa bé nhát gan.”
Du Khuynh ngồi nghiêng trên sô pha, chống đầu cười cười, “Ba, con quên nói với ba, bây giờ con chẳng có chút dũng cảm nào thậm chí còn hơi sợ hãi.”
Du Thiệu Hồng: “...... Du Khuynh, con nghiêm túc cho ba, con không thể như vậy!”
Ông làm ám thị tâm lý, không thể bị cô dắt mũi đi được.
Hòa hoãn.
“Du Khuynh, con nghe ba nói cho xong đã. Trước giờ ba không lấy hôn nhân của con cái mình ra để trao đổi lợi ích, bất kể là con hay là chị con.”
Im lặng mấy giây.
“Bản thân ba là người đàn ông khá thất bại, điều này ba thừa nhận. Nhưng mắt nhìn đàn ông của ba vẫn ổn, anh rể của con và Tần Mặc Lãnh đều không tệ.”
Du Khuynh lấy gối ôm kê dưới cổ, “Ba, hai từ tự mình biết mình và khoác lác này, nhờ vào thực lực của ba cuối cùng đã có sự hợp thể thế kỷ rồi.”
Du Thiệu Hồng: “...... Mắt nhìn người của ba tệ chỗ nào chứ? Sao gọi là khoác lác được? Hả?!”
Nói xong, ông vỗ vỗ ngực.
Nói với bản thân không được tức giận.
Tức giận là trúng kế con bé.
Ông rót một ly rượu vang hạ hỏa.
Du Khuynh cũng rót một ly, chậm rãi lắc lư chiếc ly.
Dưới ánh đèn rượu vang lúc thì sặc sỡ lúc thì u tối, trộn lẫn đan xen.
Du Thiệu Hồng nghĩ ngợi bản nháp trước đó rồi nói tiếp: “Vì để tìm được một người thích hợp cho con, con tưởng ba dễ dàng lắm hả? Ba phải cân nhắc đứa con rể này xem sau này ba có thể kiểm soát năng lực của nó hay không, để nó an phận giữ chừng mực trong hôn nhân. Ba còn rút tinh lực ra chuẩn bị của hồi môn cho con nữa.”
Ông nhấp một miếng rượu vang, “Chắc con không biết, năng lực tiêu tiền của con quá mạnh, gia đình bình thường không dám cưới đâu. Con nói xem lúc con nhắm mắt vung tiền, hỏi thử coi tim nào chịu cho nổi?”
“Từ khi con biết tiêu tiền, từ khi con bắt đầu biết cãi lời ba, nguy cơ tài chính gì đó, ở chỗ ba đều là chuyện cơm bữa.”
Du Khuynh bị sặc, ho khan liên tục.
Du Thiệu Hồng duỗi tay vỗ vỗ lưng cho con gái.
Ông cạn ly với con gái, “Điểm này phải cảm ơn con, có con rồi năng lực chống đỡ của ba mạnh lên trông thấy.”
“Con gái à, tim ba có mạnh mẽ mấy rồi cũng có ngày già đi. Đợi ba già rồi không kiếm nổi tiền nữa, anh chị con đều có gia đình riêng, con phải làm sao đây? Con có mặt mũi đi tiêu tiền của người ta à?”
“Ba cũng hy vọng bản thân có thể sống tới trăm tuổi, kiếm tiền tới trăm tuổi, như vậy ba có thể ở cạnh con tới lúc con bảy mươi tuổi, nuôi con tới bảy mươi tuổi để con mặc sức tiêu tiền.”
“Nhưng ai biết ba có thể sống được bao lâu chứ.”
“Ba không có ý ép con kết hôn, nhưng khó khăn lắm mới có một nhân tuyển con rể thích hợp, ba muốn giành về cho con.”
Du Khuynh im lặng từ đầu tới cuối.
Chạm ly với ba cô rồi một hơi cạn sạch ly rượu.
Cô đặt ly xuống dựa lên vai ba.
“Ba, cám ơn ba hôm nay nói với con nhiều như vậy. Có thể ba không biết, đứng ở cửa sổ văn phòng của Phó Ký Trầm có thể nhìn thấy tòa cao ốc ngân hàng, con thường xuyên nghĩ lúc đó ba đang làm gì, có nhớ con không. Thậm chí có lúc con còn hoài nghi, rốt cuộc ba có yêu con không.”
“Lại cảm thấy ba rất yêu con, nếu không yêu sao có thể nuôi con thành đứa phá của như vậy. Nhưng nếu yêu con thì tại sao cứ phải ép con kết hôn chứ.”
“Lần này ầm ĩ với ba, bỏ nhà đi rồi con mới phát hiện thật ra cuộc sống thế nào con cũng trải qua được.”
“Mang đôi giày mấy trăm tệ, đeo túi xách mấy trăm tệ cũng rất tốt. Mỗi buổi sáng thức dậy chen tàu điện ngầm đi làm, đến cả lúc mưa to cũng tiếc tiền gọi taxi, đầu tháng trông ngóng ngày phát tiền lương.”
“Cảm thấy đó mới là cuộc sống. Chua cay ngọt đắng đều có đủ.”
“Có lúc tăng ca đến khuya, trên đường ra trạm tàu điện ngầm đường xá vắng vẻ, một mình đi mãi đi mãi rồi sinh mịt mờ, rốt cuộc con có thuộc về thành phố này hay không. Con ở đây là vì điều gì?”
“Sau đó trong lòng hình như có một giọng đang nói, nói ba ở đây, Phó Ký Trầm cũng ở đây.”
“Ba, giờ con cũng hay dậy sớm rồi, năm giờ đúng đã dậy. Phó Ký Trầm nói với con, ba dậy còn sớm hơn anh ấy nữa. Mỗi lần đi ngang qua tòa lầu ngân hàng nhìn thấy văn phòng ba sáng đèn, khí ấy con hy vọng là tối ngày hôm trước ba quên tắt đèn biết nhường nào. Nhưng con biết, không phải.”
“Hiện tại trời lạnh rồi, năm giờ thức dậy rất cực khổ, nhưng hễ con nghĩ tới ba con đều đang trên đường tới công ty rồi, con phải dậy cùng ba.”
“Ba, ba đừng lo lắng con không kết hôn thì cuộc sống sau này sẽ túng thiếu. Không đâu. Tự con có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống bản thân, sau này còn nuôi ba nữa. Tuy chẳng thể khiến ba trải qua cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng cuộc sống đủ đầy bình dị thông thường vẫn đảm bảo được.”
Du Thiệu Hồng thầm hít sâu mấy cái liên tục, tầm mắt cũng mơ hồ, đây là lần đầu tiên mất khống chế nhất trong hơn năm mươi năm cuộc đời.
Ông vỗ vỗ đầu con gái rồi đi thẳng lên lầu.
Lên tới lầu hai, ông mới vuốt mặt.
Ở trên lầu hòa hoãn một lúc lâu, cho tới khi mắt hết đỏ rồi ông mới lấy mấy tấm thẻ ngân hàng và chìa khóa xe xuống lầu.
Du Khuynh đứng dậy, “Ba, con về đây, còn phải tăng ca nữa.”
Du Thiệu Hồng đưa thẻ ngân hàng và chìa khóa xe cho cô, “Ba luôn cho rằng con không hiểu chuyện, chẳng có tim. Thẻ trả cho con, nếu không dùng tới thì con cứ giữ tiền đấy, đợi sau này tiêu.”
Ông lắc lắc đầu con gái, “Ba vẫn hy vọng lúc còn sống có thể dắt tay con bước qua thảm đỏ giao con vào tay người đàn ông đáng để con gửi gắm cả đời, như vậy ba mới yên tâm. Nhưng mặc kệ thế nào, bắt đầu từ hôm nay ba tôn trọng con. Có lẽ con còn chưa tới cái tuổi đó.”
Du Khuynh không khách sáo, cô cất thẻ rồi ôm ba mình, “Cám ơn ba. Ba nghỉ ngơi sớm chút, con về đây.”
“Con uống rượu rồi, bảo tài xế đưa con về.”
“Vâng.”
Du Thiệu Hồng tiễn con gái ra tới cửa, nhìn xe của con gái rời khỏi rồi mới vào nhà.
Trong nhà yên ắng hẳn.
Ông rót thêm ly rượu, ngồi trên sô pha hồi tưởng lại màn vừa rồi.
Lúc đang thất thần, con gái lớn gọi điện thoại tới.
“Ba, Du Khuynh về chưa?”
“Về rồi, vừa đi.”
“Nhanh vậy? Hai người không cãi nhau đấy chứ?”
“Không cãi.”
Du Thiệu Hồng thở dài, “Hâm à, đạo hạnh của con nhóc thối đó quá sâu, ba chẳng chiếm được tiện nghi ngược lại còn tổn thất gấp bội, quan trọng là giờ ba còn cảm thấy có lỗi với con bé, trong lòng áy náy không thôi.”
“Nói con nghe, ba tổn thất thế nào?”
“Không nhắc tới thì thôi.” Du Thiệu Hồng bóp trán, “Nếu ba đoán không sai, giờ con bé nhất định đang chúc mừng chiến tích của bản thân ấy chứ.”
Khựng lại.
“Hâm à, con nói xem....... ba có thể đòi thẻ ngân hàng của con bé về lần nữa không?”
Du Cảnh Hâm: “...... Tạm biệt ba.”
“Đừng cúp đừng cúp. Chẳng phải ba chỉ tâm sự với con một chút thôi sao, cho dù ba có chút hối hận nhưng cũng biết không thể lật lọng. Chứ không ấy hả, con bé có thể cả đời không về đây lắm.”
Du Thiệu Hồng vẫn lo lắng, “Cái chủ nghĩa không kết hôn này của con bé, sầu chết ba rồi.”
--
Du Cảnh Trạch về tới nhà, mùi đồ ăn trong phòng khách ập vào khoang mũi, cả bàn xiên nướng được đóng gói về.
Anh ấy thay giày đi vào, ngó Du Khuynh, “Tâm trạng em không tốt lấy đồ ăn giải sầu à?”
Du Khuynh yếu ớt nói: “Tâm trạng của em có khi nào không tốt? Người giữ kỷ lục chinh chiến bất bại chẳng phải là hư danh đâu.”
Du Cảnh Trạch ngồi xuống cầm một xâu bột mì nướng lên, “Ba thua rồi à?”
“Ba dùng chiêu ôn hòa bán thảm, em đánh tình cảm thật trăm phần trăm, anh nói xem ba có thể thắng qua em à?” Du Khuynh rót một ly rượu cho Du Cảnh Trạch, “Vui mừng vì em đi.”
Cô bày tất cả thẻ ngân hàng và chìa khóa xe ra cho Du Cảnh Trạch xem.
Du Cảnh Trạch: “Đợi mai lý trí ba trở về rồi, tỉnh táo hoàn toàn chắc ba không tới mức tự kỷ đâu nhỉ?”
Du Khuynh cất thẻ ngân hàng vào túi xách, “Đồng thời tự kỷ cũng là vui vẻ, một nơi nào đó trong lòng ba được lấp đầy rồi. Lúc tình cảm được lấp đầy thì vật chất ấy mà, nhất định phải bị hao hụt một chút.”
Cô nói: “Nếu có người lấp đầy được khoảng trống trong lòng em, đừng nói là mấy tấm thẻ ngân hàng, tất cả tài sản của em đều cho anh ta hết.”
Du Cảnh Trạch ngẩn ra. Không biết cô tùy tiện nói vậy thôi hay là vô ý tiết lộ cảm tình.
Anh ấy luôn cho rằng, cô chẳng để ý điều gì cả.
Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ thì đã hơn mười một giờ rồi.
Du Khuynh về phòng mình ngồi bên cửa sổ chốc lát.
Đèn đuốc nhà nhà tắt hết, không gian rất yên tĩnh.
Hôm nay ở nhà uống hết hai ly rượu vang, vừa rồi lại uống không ít bia với Du Cảnh Trạch nên có hơi váng vất.
Điện thoại vang lên, là Phó Ký Trầm.
“Đang làm gì?”
Đầu Du Khuynh dựa lên cửa sổ thủy tinh, “Đang suy nghĩ một chuyện, cảm thấy khá là kỳ diệu.”
“Chuyện gì?”
“Phát hiện tất cả mọi người bên cạnh đều không hiểu em, ngược lại Tần Mặc Lãnh có lẽ hiểu em hơn cả bản thân em. Câu nói lúc trưa của anh ta, đánh động tới em rồi.”
Trong điện thoại đột nhiên im lặng hẳn.
Du Khuynh xoa đầu, vẫn thấy chóng mặt.
Giọng nói lành lạnh của Phó Ký Trầm vọng tới, “Tất cả mọi người này cũng gồm cả anh à?”
“Ừm.”
“Cuộc điện thoại này của anh tới không đúng lúc phải không?”
“Đúng vậy.”
“Làm phiền em đang nghĩ Tần Mặc Lãnh hiểu em như thế nào à?”
“Không phải. Anh làm phiền em đang nghĩ tại sao Phó tổng của em không hiểu em chứ?”
Phó Ký Trầm im lặng chốc lát, “Được, anh tôn trọng em, đi tìm hiểu em. Bắt đầu từ ngày mai, anh cùng em ngao du thiên hạ, cùng em ăn lẩu cay, anh gây dựng sự nghiệp với em!”
Du Khuynh bật cười.
“Ngủ đi.” Phó Ký Trầm cúp máy.
Du Khuynh ném điện thoại lên sàn nhà, xoay đầu dựa vào sô pha không lâu sau thì ngủ mất.
Cả ngày cuối tuần Phó Ký Trầm cũng chẳng liên lạc với cô.
Năm giờ sáng thứ hai, chuông đồng hồ đúng giờ reo lên.
Du Khuynh chùm chăn lên đầu, mấy tiếng chuông hẹn giờ vang lên cùng lúc.
Cô giơ tay mấy lần mới mò được tới công tắt mở đèn đầu giường.
Sau khi ngồi dậy, giành mấy phút để tỉnh táo rồi tắt đèn, cầm điện thoại chụp một tấm hình ở bên kia giường.
Năm giờ ba mươi lăm, Du Khuynh tới bãi đỗ xe chung cư của Phó Ký Trầm, lái xe của anh đang đợi ở đấy.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, chào hỏi một tiếng, “Chú Dương, hôm nay để con đưa Phó Ký Trầm đi làm.”
Tài xế hiểu ý nhưng lại sợ một mình Du Khuynh đợi người dưới bãi đỗ xe tầng hầm sẽ sợ, ông không rời khỏi mà lái xe dừng ở vị trí cạnh đó.
Du Khuynh nhìn thang máy, lúc số nhảy ngược tới ‘1’, cô gửi tấm hình chụp hồi sáng cho Phó Ký Trầm: [Em dậy rồi, đây là bằng chứng.]
Thang máy ‘ting dong’ tới nơi, cửa mở ra.
Phó Ký Trầm vừa bước ra vừa xem điện thoại.
Ảnh chụp trước mắt tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
[Em chụp cái gì vậy? Em đâu!]
Du Khuynh nhìn anh ở cách đó mấy mét: [Chẳng phải thị giác ban đêm của anh rất tốt à? Sao, nhìn không thấy em ư?]
Phó Ký Trầm ngây người, còn cho rằng bản thân nhìn không kỹ. Anh phóng to tấm hình, đã phóng to tới mức có thể rồi, đen thui một màu có thấy bóng người nào đâu.
Anh giơ cao điện thoại, ngẩng đầu đặt dưới ánh đèn nhìn.
Du Khuynh cười ‘ha ha ha’ ra tiếng, “Phó tổng, em ở đây này! Anh tìm gì trên tấm hình thế!”
Phó Ký Trầm ngẩng phắt đầu lên, trong xe, người phụ nữ đó đang tựa lên bánh lái, cười tới run cả vai.
Anh: “......”
Hai cái tay đang giơ cao luống cuống không biết để đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...