Cuối cùng Du Khuynh vẫn quyết định tới nhà ăn ăn cơm, chống không nổi cái dạ dày đang kêu gào.
Tới phòng bao, Phó Ký Trầm đã bắt đầu ăn cơm rồi.
“Một mình anh ăn vào được à?”
Phó Ký Trầm liếc cô một cái, “Tại sao ăn không vào? Em không tới, chẳng có ai giành ăn với anh.”
Du Khuynh nhanh chóng ngồi xuống sát bên anh, ghé mặt bên bát anh và một miếng cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong bát em có cơm, em ăn của anh làm gì.”
“Cơm trong bát người ta thơm hơn.”
Du Khuynh cầm đũa của mình lên, sáu món ăn tinh tế, món nào cũng đúng khẩu vị của cô. Cô chủ động báo cáo tình hình thay tên cài đặt trong danh bạ: “Em suy nghĩ rất kỹ rồi, sẽ đổi cho anh một cái tên ghi chú khẳng định anh rất thích.”
“Ừm. Là gì?”
Du Khuynh móc điện thoại trong túi ra, mở khóa đưa cho anh.
Phó Ký Trầm mở weixin ra, phần cài đặt tên của anh được sửa thành ‘Mèo Thả Diều Giấy Cá Nhỏ’.
Du Khuynh ngó anh, “Thế nào?”
Phó Ký Trầm nhìn đi nhìn lại cảm thấy khá xứng với cái tên ‘Cá Câu Được Mèo’ anh cài đặt cho cô.
Anh tắt điện thoại, sợ cô quá kiêu ngạo, “Miễn cưỡng cho em qua ải.”
Du Khuynh gắp đồ ăn cho anh, “Ăn nhiều chút, nếu không lúc gió lớn anh không kéo nổi dây diều đâu. Còn nữa nha, nhớ thả em bay cao một chút, thấp quá không nhìn thấy phong cảnh đẹp.”
Phó Ký Trầm ‘ừm’ qua loa một tiếng.
Bây giờ đâu phải anh không muốn thả cao, mà là thả cao quá không an toàn.
Anh vừa nghe trong nhóm nói, tối qua Tần Mặc Lãnh ngồi trong hội sở đọc «Kỹ Xảo Nhanh Chóng Thoát Ế» hết cả buổi tối.
Tần Mặc Lãnh phô trương như vậy chẳng phải ăn no dửng mỡ không có gì làm. Cách anh ta dùng trông thì như ngớ ngẩn nhưng thật ra là để cho người khác biết anh ta muốn tu tâm bắt đầu theo đuổi gái rồi.
Chưa đầy mấy ngày mọi người đều sẽ biết, người Tần Mặc Lãnh theo đuổi chính là vợ chưa cưới của anh – con gái út nhà họ Du – Du Khuynh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--
Hậu di chứng của việc dậy sớm chính là ăn xong buồn ngủ.
Du Khuynh ngáp một cái, cầm ly đi rót cà phê.
Bên cạnh phòng trà nước chính là cửa sổ cuối hành lang, là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi tán dóc.
Vài phụ nữ bên bộ phận hành chính nhân lúc nghỉ trưa lại bắt đầu bận rộn sự nghiệp bát quái của bọn họ.
Các cô ấy vẫn đối xử với Du Khuynh như trước kia, cười gật đầu chào hỏi.
Sau đó tiếp tục nói nói cười cười.
Du Khuynh còn chưa bước vào phòng trà nước thì đụng phải Viên Văn Văn bưng cà phê đi từ bên trong ra. Cô ta vừa đi vừa khuấy nhẹ cà phê, mỉm cười giả tạo với Du Khuynh.
Lúc sắp sượt qua vai cô, cô ta bỗng xoay người, “Này, đúng rồi, luật sư Du.”
Du Khuynh khựng bước, chỉ liếc cô ta không lên tiếng.
Lúc này các phụ nữ đang bát quái bên cửa sổ cũng nhìn qua.
Viên Văn Văn quét mắt nhìn đôi giày trên chân Du Khuynh, “Thấy cô ngày nào cũng mang đôi giày này, nó thật không xứng với thân phận hiện tại của cô, vậy nhất định đôi giày này có chỗ nào đặc biệt. Bao nhiêu tiền một đôi thế? Tôi cũng cân nhắc mua vào một đôi.”
Câu này đến cả đám phụ nữ bên bộ hành chính cũng nghe ra được, Viên Văn Văn đang kiếm cớ ngầm cười nhạo Du Khuynh.
Mấy hôm nay trong nhóm chat của các bộ phận đều đang bát quái chuyện tình cảm của Du Khuynh với ông chủ. Chẳng đào ra được bao nhiêu tin tức, ví dụ gia cảnh của Du Khuynh bình thường, thuê nhà ở Bắc Kinh, chủ nhà còn là một nhà kinh doanh của Đóa Tân.
Nói cô dựa vào nhan sắc câu được ông chủ.
Còn có người nói, Du Khuynh ham hư vinh. Không mua nổi sản phẩm chính của các thương hiệu cao cấp nên chỉ mua một vài món trang sức nhỏ mấy ngàn tệ, dùng nó để khoe khoang.
Đương nhiên bọn họ chỉ nghe nói thôi.
Bởi vì bọn họ cũng muốn hư vinh, ngay cả những trang sức lặt vặt đó của Du Khuynh bọn họ cũng không dám vung tay mua, một sợi dây đeo bảng tên thôi đã tốn ba bốn ngàn.
Một cái móc khóa cũng mất bảy tám ngàn.
Tức nhiên, trong mắt Viên Văn Văn có thể chẳng tính là gì.
Nghe nói Viên Văn Văn có một ông bố giàu có, tới đây làm việc chẳng qua để giết thời gian tìm chút niềm vui, thuận tiện tìm cảm giác ưu việt.
Cho nên đối với Du Khuynh, cô ta chẳng hề kiêng kỵ gì.
Viên Văn Văn thổi cà phê, còn không quên liếc Du Khuynh.
Du Khuynh nhìn đôi giày của mình, mỉm cười, “Bị cô nói đúng rồi, đúng là có chỗ đặc biệt, đôi giày này mua bên ngoài thật chẳng mua được đôi nào giống như vậy đâu, bởi vì nhãn hiệu này là ông chủ tặng cho tôi đấy.”
Viên Văn Văn: “……”
Du Khuynh nhìn chiếc đồng hồ được Viên Văn Văn cố ý làm lộ ra để khoe khoang, “Chiếc đồng hồ này của cô trông không tệ nhỉ, bao nhiêu vậy?”
Cô học theo giọng điệu của Viên Văn Văn hỏi.
Khóe môi Viên Văn Văn cong lên, giọng điệu đầy khoe khoang, “Cũng không đắt lắm, khoảng tám mươi vạn thôi.”
Du Khuynh chậm rãi gật đầu, vẻ mặt như kiểu thì ra là vậy.
Cô cười cười, “Chẳng trách tôi chưa từng thấy qua. Trước giờ tôi chưa từng để ý tới đồng hồ dưới mức ba trăm vạn.”
Viên Văn Văn: “……”
Du Khuynh xoay người đi vào phòng trà.
Mấy người phụ nữ bát quái bên của sổ kiềm không được ‘phụt’ cười ra tiếng.
Viên Văn Văn nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vừa ngồi vào chỗ, cô ta còn chưa kịp hạ hỏa thì bị Châu Duẫn Lị gọi qua đó.
Viên Văn Văn bước nhanh tới văn phòng chủ nhiệm, Tiêu Dĩ Lâm thế mà cũng đang ở đấy.
Cô ta đóng cửa lại, “Chủ nhiệm.”
Châu Duẫn Lị chỉ chỉ chiếc ghế trống còn lại trước bàn, “Ngồi đi.” Chị ta thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Văn Văn, sao em chẳng ghi nhớ bài học chút nào hết vậy? Em nói xem em cứ gây hấn với Du Khuynh làm gì?”
Viên Văn Văn ngây người.
Má!
Mới có mấy phút mà chuyện mới xảy ra trong phòng trà truyền tới tay chủ nhiệm rồi.
“Du Khuynh mách với chị ạ?”
Châu Duẫn Lị chỉ điện thoại, “Truyền khắp trong nhóm cả rồi. Đám phụ nữ bên bộ hành chính đó xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn, bọn họ không tóm cơ hội này rêu rao em một phen à?”
Chị ta hận rèn sắt không thành thép, “Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tính cách nên thu liễm một chút, em cứ coi như gió thoảng bên tai đi!”
Tiêu Dĩ Lâm lên tiếng hòa giải, “Tuổi trẻ khí thịnh, lúc tôi bây lớn cũng như vầy.” Cô ta cảm khái, “Chúng ta bây giờ đang suy trước tính sau như vậy, chẳng phải đều già hết rồi ư.”
Châu Duẫn Lị không dạy dỗ tiếp nữa.
Viên Văn Văn dời chủ đề: “Chủ nhiệm, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
Châu Duẫn Lị hớp miếng trà, “Bên giám đốc Tiêu có một hợp đồng, em chỉnh lý lại một chút.”
Viên Văn Văn mờ mịt, “Chỉnh hợp đồng gì ạ?”
Châu Duẫn Lị chẳng giấu giếm Viên Văn Văn, nắm chặt trọng điểm nói rõ ràng đơn giản, “Giám đốc Tiêu vẫn muốn suy xét thay đổi nhà kinh doanh bên Bắc Kinh thành thương mại Trác Hoa.”
Viên Văn Văn biết chuyện này, ban đầu bởi vì đổi hay không đổi nhà kinh doanh mà Du Khuynh và Tiêu Dĩ Lâm xảy ra xung đột trên cuộc họp, hiện tại chuyện này đến cả tai ông chủ rồi mà họ còn dám làm chuyện vi phạm hợp đồng trắng trợn như vậy?
“Chuyện này sợ là không ổn đâu?”
Trên Mặt Châu Duẫn Lị hiện vẻ không vui, “Em đợi chị nói xong đã, không vi phạm hợp đồng, chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác với ông chủ Tiền. Nhưng đồng thời cũng ký hợp đồng với bên Trác Hoa luôn.”
Viên Văn Văn không hiểu lắm, “Lần này có khác gì với trước đó?” Chẳng phải vẫn là không giải trừ hợp đồng đã ký hợp đồng mới? Cái này với việc một nhà bán cho hai người mua là cùng một tầng ý nghĩa.
Cuối cùng chẳng phải vẫn là được ăn cả ngã về không lại còn mang tiếng nữa?
Châu Duẫn Lị kiên nhẫn giải thích, “Khác biệt rất lớn. Ông chủ Tiền tiếp tục làm nhà kinh doanh của ông ta, sau đó mở nhà phân phối cho thương mại Trác Hoa.”
“Nhưng… nhà phân phối phải lấy hàng từ chỗ nhà kinh doanh, Trác Hoa là một công ty lớn như vậy chịu nhập hàng từ chỗ ông Tiền để ông chủ Tiền kiếm lời từ việc làm trung gian?”
Châu Duẫn Lị liếc nhìn Tiêu Dĩ Lâm, lúc này mới nói: “Mở một tài khoản riêng cho bên Trác Hoa, bọn họ có thể trực tiếp gửi tiền vào tài khoản của Đóa Tân rồi lấy hàng từ nhà kho Đóa Tân, không cần qua bên ông chủ Tiền.”
Viên Văn Văn: “Em nhớ hình như vì để duy trì lợi nhuận của nhà kinh doanh nên nhà phân phối không thể mở tài khoản riêng được cũng không được vượt qua nhà kinh doanh. Trong hợp đồng đều có quy định mà nhỉ?”
Tuy cô ta chưa từng tiếp xúc qua hợp đồng bán ra bên Đóa Tân nhưng đạo lý đơn giản như vậy vẫn hiểu được.
Giống như cha cô ta làm tổng đại lý Bắc Kinh của nhãn hàng chăm sóc da nọ, mấy cửa hàng chuyên doanh lớn nhỏ ở Bắc Kinh đều phải lấy hàng từ chỗ ông.
Nếu phải cửa hàng đều có thể lấy hàng trực tiếp từ nhà máy với giá rẻ, thế cha cô ta còn có thể kiếm được xu nào à.
Châu Duẫn tiếp lời, “Trong hợp đồng đúng là có quy định, cho nên chẳng phải bảo em tới điều chỉnh hay sao.”
Viên Văn Văn nhìn chủ nhiệm, “Điều chỉnh thế nào ạ?”
Lúc này tới lượt Tiêu Dĩ Lâm mở miệng, “Hợp đồng với ông chủ Tiền trước đó, bên trong có một điều khoản quy định không được phép cho nhà phân phối đơn độc nhập hàng từ chỗ Đóa Tân. Tôi muốn ký hợp đồng lại với ông chủ Tiền, sửa điều khoản này vài chỗ, dù sao hợp đồng của chúng ta nhiều trang như vậy ông ấy cũng chẳng chú ý tới điều khoản này, cho dù ông ta có kiện tụng thì bên tôi cũng sẽ có lý do, cứ nói ban đầu ông ta đồng ý ký phần hợp đồng này là bởi vì muốn giữ lại tư cách làm nhà kinh doanh, công ty cũng nể tình ông ấy mới giữ tư cách làm nhà kinh doanh của ông ấy lại.”
Viên Văn Văn: “……”
Thế thì sau này bên Bắc Kinh sẽ có tới hai nhà kinh doanh, tuy trên danh nghĩa thương mại Trác Hoa là nhà phân phối nhưng bọn họ được hưởng quyền lợi giống với bên tổng đại lý kinh doanh.
Với thực lực của Trác Hoa, chẳng phải có thể nuốt trọn thị trường của ông chủ Tiền một cách nhanh chóng hay sao?
Đến lúc đó ông chủ Tiền có khổ không biết đi đâu nói.
Dẫu sao hợp đồng giấy trắng mực đen rành rành ra đó, cũng là do ông ta đóng dấu kết tên.
Tự ông ta không nhìn nội dung hợp đồng, hoặc là đọc không kỹ nên chẳng thể trách người khác được.
Chiêu này đúng là mẹ nó ác.
“Nhưng đang yên đang lành đột nhiên nói muốn ký hợp đồng lại, vậy tìm đâu lý do để thuyết phục ông chủ Tiền? Để ông ấy ký hợp đồng một cách không đề phòng?”
Cô ta nhìn Tiêu Dĩ Lâm.
Tiêu Dĩ Lâm cười cười, “Chuyện này đơn giản. Cứ nói tài khoản ngân hàng bên Đóa Tân chúng ta có sửa đổi, dù sao Đóa Tân có tới mấy cái tài khoản ngân hàng, có đổi thêm cái trước đó đi nữa ông chủ Tiền cũng không biết đâu. Ông ta vì có thể trả tiền nhập hàng, tự nhiên sẽ ký hợp đồng thôi.”
Cô ta khựng lại chốc lát.
“Cho nên mới bận rộn chuyển đổi chức vụ cho cô xong rồi sửa điều khoản đó trong hợp đồng trên máy tính đi, sau đó in ra tiến hành theo trình tự.”
Lời cần nói Tiêu Dĩ Lâm đã nói hết rồi, cô ta cảm ơn Châu Duẫn Lị xong đứng dậy rời khỏi.
Viên Văn Văn vô thức cắn môi, cô ta cảm thấy bản thân đang nối giáo cho giặc.
Rõ ràng ông chủ Tiền chẳng làm sai gì cả.
Nhưng Đóa Tân kết hợp với một nhà kinh doanh khác muốn đạp đổ thị trường của ông, còn không cần đền bù một đồng nào.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới, chuyện này có khác gì so với việc tra nam giả vờ lừa vợ ly hôn đâu?
Nói là vì mua nhà dưới danh nghĩa vợ, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa vợ ly hôn, nhưng sau khi ly hôn thì tên tra nam đó không muốn phục hôn nữa, lấy nhà và tiền cao chạy xa bay với tiểu tam mất rồi.
Nguyên phối ra đi với hai bàn tay trắng, chẳng lấy được cắc nào.
Song pháp luật không rảnh quản bạn ly hôn giả hay ly hôn thật, tóm lại là bạn đã ly rồi.
Hành động này đúng là vừa hèn vừa ác!
“Đực mặt ra làm gì đấy!” Châu Duẫn Lị gõ bàn hai cái.
Viên Văn Văn giật mình tỉnh táo lại.
“Chủ nhiệm, em cảm thấy làm như vậy không thích hợp lắm đâu?” Hiện tại cô ta hình như có phần hiểu được ban đầu tại sao Du Khuynh muốn cãi nhau với Tiêu Dĩ Lâm rồi.
Khiến cô ta cũng muốn cãi nhau với Tiêu Dĩ Lâm một trận.
“Không thích hợp?” Châu Duẫn Lị hỏi ngược lại, “Không thích hợp chỗ nào?”
Chẳng đợi Viên Văn Văn mở miệng, Châu Duẫn Lị đã nói tiếp: “Ban đầu lúc em ngồi vào chỗ của Du Khuynh sao không thấy em nói không thích hợp? Lúc em viết thư cho ý kiến pháp lý không đúng quy cách khiến Du Khuynh sửa cho em, sao chẳng thấy em nói không thích hợp? Em vào bộ phận pháp vụ của tập đoàn Phó Thị còn nhờ tới quan hệ của cậu em, sao chẳng thấy em nói không thích hợp?”
Viên Văn Văn: “......”
Cô ta chẳng còn lời nào để phản bác.
--
Trước giờ tan tầm, Du Khuynh nhận được điện thoại của Châu Duẫn Lị thông báo với cô vụ kiện quyền thương hiệu của Đóa Tân đã giao cho luật sư khác rồi, bảo cô tập trung bám sát hạng mục đầu tư lĩnh vực khoa học kỹ thuật đó đi.
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Châu Duẫn Lị nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Du Khuynh biết Châu Duẫn Lị vẫn còn đang tức giận, tức cô vụ văn kiện pháp vụ trực tiếp đẩy cho chị ta hoàn thành.
Cúp điện thoại xong.
Du Khuynh nhìn văn kiện trong tay ra chiều nghĩ ngợi, vụ kiện Lạc Mông khiến cô đau đầu không cần cô đi hỏi nữa.
Chỉ có một khả năng, đó là sự sắp xếp của Phó Ký Trầm.
Lúc đang thất thần, Du Khuynh nhận được tin nhắn của Phó Ký Trầm: [Anh ở bãi đỗ xe dưới đất đợi em.]
Du Khuynh: [Hôm nay anh tan tầm sớm thế?]
Phó Ký Trầm: [Tới nhà ông nội.]
Thì ra là vậy.
Du Khuynh dọn đồ đạc xong đi xuống bằng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Ngồi vào xe, cô mở tài khoản ký quỹ của cô ra nhìn một cái.
Ban ngày bận cả ngày, quên cả đăng nhập.
Phó Ký Trầm nhìn thấy giao diện màn hình của cô, “Số dư còn lại trong tài khoản hiện giờ của em chỉ có thể mua được mười vạn tiền tệ cơ bản thôi nhỉ?”
Du Khuynh gật đầu, “Thì ra trong tài khoản của em có không ít tiền, mấy tháng trước xảy ra mâu thuẫn với ba em tức tới quên theo dõi tài khoản luôn, đúng lúc đoạn thời gian đó em bán đi hợp đồng ký quỹ tới kỳ lại gặp phải sự hạ giá đột ngột bị buộc phải đóng vị thế, lần đó lỗ nặng luôn.”
Im lặng chốc lát, Phó Ký Trầm nhắc nhở cô, “Em muốn để anh kiếm về cho em hai trăm vạn nội trong vòng một tuần chính là trong năm ngày làm việc cũng không phải không thể, nhưng em phải đưa tiền vốn cho anh. Với chút tiền đó trong tài khoản của em muốn kiếm về hai trăm vạn, chẳng khác nào người ngốc nói mê.”
Điều anh muốn biết là, “Em định làm sao để có tiền vốn đây?”
Liên quan tới tiền vốn, cô đã có dự tính từ lâu rồi.
“Phó tổng, LBO (1), khẳng định anh rất quen thuộc đúng không?”
Phó Ký Trầm không hiểu: “Sao lại kéo tới trên LBO rồi?”
“Ý của em là, cách làm khác nhau nhưng kết quả giống với nó đấy, mượn gà đẻ trứng.” Cô mỉm cười, “Em muốn mượn một con gà để đẻ một quả trứng.”
“Hỏi mượn gà của ai?”
Du Khuynh cười không nói.
Đáp án đã rất rõ ràng rồi, hỏi mượn anh.
Phó Ký Trầm nhìn cô, “Em hỏi mượn anh tiền, sau đó dùng tiền của anh kiếm tiền về cho em?”
Du Khuynh gật đầu liên tục, “Em là có dự tính này đấy. Dẫu sao anh là người em ỷ lại nhất mà.”
Phó Ký Trầm: “Em cứ nằm mơ tiếp đi.”
Du Khuynh nhích tới bên anh, duỗi tay ôm lấy anh, híp mắt lại giả vờ nói mớ, “Ây da, Phó tổng, anh cho em hai mươi triệu làm gì! Hả? Hai mươi triệu chỉ là một tháng tiền tiêu vặt của em thôi sao? Có hơi nhiều quá không? Cái gì? Sau này lấy hai mươi triệu làm mốc mỗi tháng đưa thêm mười phần trăm? Được rồi, thế em nhận vậy, bằng không sẽ đả kích lòng tự trọng đàn ông của anh, như vậy em có tội lắm.”
Phó Ký Trầm: “......”
Bị cô làm tức tới bật cười ra tiếng.
Tới dưới tòa nhà chung cư, Du Khuynh xuống xe còn Phó Ký Trầm đi thẳng tới nhà ông nội.
Cô đưa mắt nhìn xe hơi rời khỏi.
Tới nhà, cô lên thư phòng trên lầu, vừa ngồi xuống thì Cá Tinh gọi điện thoại tới cho cô.
“Alo.”
Du Cảnh Trạch không nói chuyện.
Trong ống nghe vọng tới tiếng của ba cô.
“Du Cảnh Trạch, con nói xem con muốn làm cái gì! Du Khuynh con bé đã chọc vào cái sọt lớn như vậy rồi mà con còn dám giấu giùm con bé, con định giấu tới khi nào hả? Hay là con cảm thấy con có bản lĩnh giải quyết êm chuyện này? Hử?”
Động tác trên tay của Du Khuynh khựng lại, đây là Cá Tinh lén lút thông báo cho cô, ba đã biết chuyện của cô rồi.
Giấy không gói được lửa, bởi vì có Tần Mặc Lãnh chen chân vào, ba cô biết cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Giọng của ba cô tiếp tục vọng tới, “Ba không ngờ, Lý Thanh Viễn thông đồng làm bậy với con nữa!”
Tiếng của Du Cảnh Trạch chen vào: “Ba, chuyện này ba đừng trách Lý Thanh Viễn, cậu ta với Cảnh Hâm cũng mới biết đây thôi, nhiều lắm biết sớm hơn ba một tối à.”
“Ba, Du Khuynh đã không muốn kết hôn như vậy thì ba đừng ép em ấy nữa, được không?”
“Con hiểu cái gì? Mấy đứa luôn cảm thấy ba mẹ làm gì cũng hại mấy đứa, giờ ba nói cho con biết đợi khi con tới độ tuổi của ba đi rồi con hiểu.”
“Được rồi, con đi bận tiếp đi, ba tìm Du Khuynh tính sổ!”
Du Khuynh cúp điện thoại của Du Cảnh Trạch, đợi được điện thoại của ba cô gọi tới.
Là kiếp nạn khó tránh rồi.
Du Khuynh để chế độ rảnh tay, thuận tiện lấy quyển sách «Khiến Bản Thân Trở Nên Tốt Hơn Sau Khi Thất Tình» qua đọc.
Điện thoại được kết nối, im lặng một lúc lâu.
Du Khuynh giống như chẳng có việc gì, lo đọc sách của mình.
Du Thiệu Hồng tức tới sắp phát bệnh tim, “Du Khuynh, con nói gan con bao lớn rồi, con chạy tới tập đoàn Phó Thị làm việc còn ở chung với Phó Ký Trầm nữa!”
Ông cho con gái tối hậu thư cuối cùng, “Ba cho con một tuần, con từ chức ngay rồi cắt đứt quan hệ với Phó Ký Trầm.”
“Nếu con không làm thì sao?”
“Nếu con làm theo ba nói, ba sẽ suy xét tới mặt mũi của Phó Ký Trầm tạm thời không công bố chuyện kết hôn của con với Tần Mặc Lãnh, con trở về thì đi lãnh chứng với Tần Mặc Lãnh, đợi sang năm tổ chức hôn lễ mới công bố tin kết hôn của hai đứa.”
Du Thiệu Hồng nói hết mọi hậu quả cho cô biết, “Nếu con chẳng hề nghĩ tới mặt mũi của Phó Ký Trầm thì ba sẽ công bố tin kết hôn ngay, tới lúc đó cả tập đoàn Phó Thị sẽ nghị luận sau lưng Phó Ký Trầm thế nào thì trong lòng con tự biết lấy.”
Du Khuynh ngẩng đầu, nói vào điện thoại: “Uy hiếp con?”
“Ba ruột con uy hiếp con còn tốt hơn ngày nào đó Tần Mặc Lãnh tới uy hiếp con. Ba là ba con, chuyện gì cũng có thể thương lượng, đợi Tần Mặc Lãnh muốn quyết định công bố vậy thì chẳng còn đường để lui đâu.”
Du Khuynh lật một trang sách, lại lật thêm một trang.
Lại lật thêm trang nữa.
Bên Du Thiệu Hồng chỉ nghe thấy tiếng ‘sột soạt sột soạt’ bên tai.
Du Khuynh hãy còn đang lật sách, sắp lật tới trang giữa rồi nhưng chẳng xem được một chữ.
“Ba, con là luật sư.”
“Ừm. Biết miệng mồm con không tha ai rồi.”
“Đây đều là chuyện nhỏ thôi.”
Du Thiệu Hồng: “...... Du Khuynh, con đừng có mồm mép láu lỉnh, ba không nói đùa với con! Con cho rằng chuyện này con hi hi ha ha hai câu là cho qua được à?”
Càng nói càng tức, “Nếu không phải Tần Mặc Lãnh cho con leo cây, là tên khốn đó có lỗi trước nên chuyện này ba không cách nào nói thay Tần Mặc Lãnh được. Bây giờ người lớn hai nhà đều có một suy nghĩ, hai đứa con kẻ tám lạng người nửa cân, nhanh chóng kết hôn!”
“Kết hôn, không thể nào. Muốn công bố cứ công bố, con không sợ.”
Du Thiệu Hồng cho rằng cô bế tắc rồi bèn cho cô bậc thang: “Con về đây đi, chuyện gì cũng dễ nói.”
Du Khuynh đóng sách lại, “Ba, vừa rồi con còn chưa nói xong, con là luật sư sao có thể để mình bị uy hiếp được chứ?”
“Nếu mọi người đã lựa chọn rút củi dưới đáy nồi thì con chỉ còn nước cá chết rách lưới thôi. Nếu ba công bố, con lập tức tìm truyền thông, dựa vào diễn xuất tinh xảo của con, con sẽ khóc lóc trước mặt truyền thông nói con với Phó Ký Trầm yêu nhau nhiều năm, là ba chia rẽ uyên ương thế nào, nhất quyết tách bọn con ra ép con gả cho người con không thích. Nếu Tần Mặc Lãnh dám tự ý công bố chuyện kết hôn trong khi chưa thông qua sự cho phép của con, con sẽ lập tức khiến anh ta biến thành tiểu tam, để anh ta sống trong nỗi nhục nhã cả đời này không ngóc đầu lên được!”
“Con...!”
“Con cái gì? Ba, ba định khen con phản ứng nhanh nhạy, xử lý việc bình tĩnh, rất giống ba thời trẻ đúng không?”
Du Thiệu Hồng: “......”
Ông hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới cất giọng, “Du Khuynh, con nói sao ba lại sinh ra cái thứ như con chứ!”
“Vấn đề này thâm sâu rồi, phải nói từ góc độ di truyền học và khoa học đời sống lận.” Du Khuynh mỉm cười: “Hiện tại ba có thời gian không? Con có thể phổ cập miễn phí kiến thức liên quan tới phương diện này cho ba.”
Du Thiệu Hồng trực tiếp cúp điện thoại.
= = = = = =
Chú thích:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...