Tô Bắc vừa dứt câu, Cổ Niên Thành đã vội lắc đầu.
Kể từ lúc ra khỏi thang máy, sức khỏe anh dường như đã hồi phục hơn rất nhiều, anh nói:
“Không cần đâu, tôi cũng không sao
ca!"
Tô Bắc nhìn dáng vẻ yếu đuối của anh, nhớ lại ban nãy Cổ Niên Thành đã kiên quyết không cho cô nói ra chuyện anh mắc bệnh nên cô cũng không nói gì thêm với đội cứu hộ nữa.
Dầu sao bây giờ cô cũng phải tới bệnh viện bây, nhân tiện có thể đưa anh tới cùng.
Chương 51: CÓ DUYÊN MỚI GẶP
Tô Bắc vừa dứt câu, Cổ Niên Thành đã vội lắc đầu.
Kể từ lúc ra khỏi thang máy, sức khỏe anh dường như đã hồi phục hơn rất nhiều, anh nói:
"Không cần đầu, tôi cũng không sao
ca!"
Tô Bắc nhìn dáng vẻ yếu đuối của anh, nhớ lại ban nãy Cổ Niên Thành đã kiên quyết không cho cô nói ra chuyện anh mắc bệnh nên cô cũng không nói gì thêm với đội cứu hộ nữa.
Dầu sao bây giờ cô cũng phải tới bệnh viện bây, nhân tiên có thể đưa anh tới cùng.
Tô Bắc dìu Cổ Niên Thành xuống
tầng, khi cả hai đi tới tầng một, Tô Bắc liên lên tiếng nói:
"Anh gì ơi, nhìn dáng vẻ của anh có vẻ vẫn rất yếu, hay là để tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra xem sao.
Cổ Niên Thành rút lại cánh tay đang đặt trên vai Tô Bắc xuống, sắc mặt so với lúc còn ở trong thang máy đã ổn hơn.
Anh khẽ cười, rồi từ chối:
"Không cần đầu, sức khỏe của tôi như thế nào tôi tự biết! Còn cô thì sao, tôi thấy cô rất vội vã, có phải có chuyện gì không?”
Tô Bắc lắc lắc đầu, cô nhẹ nhàng nói:
“Có một người rất quan trọng đối với tôi đang ở trong viện cấp cứu, bây giờ tôi lập tức phải tới bệnh viện ngay! Nếu như anh cảm thấy trong người không thoải mái thì nhân tiện đây tôi có thể đưa anh đi.”
Cổ Niên Thành sững sờ, hóa ra cô vội vàng như vậy là do có người đang bị bệnh.
Anh đưa mắt nhìn một lượt rồi nói:
"Nếu đã gấp gáp như vậy thì cô ngồi xe của tôi đi, bây giờ là đang là giờ cao điểm, e rằng rất khó để có thể gọi được taxi!"
Tô Bắc chần chừ một chút, tâm trạng nặng nề, cô gật đầu:
“Vậy thì xin cảm ơn anh!"
Cổ Niên Thành bật cười: "Không sao đầu, chúng ta cũng được coi như hoạn nạn có nhau rồi l
Khỏe miệng Tô Bắc hơi cong lên, cô ngượng cười.
Nếu như bình thường cô ất hần sẽ cáu gắt với những người đàn ông lạ nào dám trêu ghẹo cô như vậy, nhưng hôm nay thì cô hoàn toàn không có tâm trạng để tâm tới chuyện đó nữa.
Tô Bắc và Cố Niên Thành nhanh chóng đi tới nhà để xe.
Cổ Niên Thành chỉ tay vào một chiếc Maybach màu trắng, đối với những người có thân phận bình thường chắc chắn sẽ không thể mua nổi loại xe này.
Cổ Niên Thành dường như đã quan sát thấy ánh mắt khác lạ của Tô Bắc, anh không lên tiếng mà mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Tôi Bắc thấy vậy cũng không nói gì, cô mở cửa bên cạnh rồi ngồi vào vị trí ghế phụ
Thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cổ Niên Thành, cô lo lắng gặng hỏi:
“Anh gì ơi, anh không sao đấy chứ? Hay là anh cứ để tôi lại cũng được!”
Cổ Niên Thành cười nhẹ
“Không sao, tôi đã đỡ hơn rồi! Chiếc xe này cũng đã được tôi cải tạo, người bình thường vừa lái có lẽ sẽ không quen, để tôi đưa cô tới bệnh viện.
"
Cổ Niên Thành nói xong liền khởi động xe đi ra phía ngoài.
Tô Bắc gật đầu rồi im lặng ngồi bên cạnh.
Chiếc xe đi như bay, không tới mười phút đã tới bệnh viện.
Tô Bắc trước khi xuống xe cũng không quên quay sang nói với Cổ Niên Thành một câu "Cảm ơn.
Tô Bắc chạy thật nhanh vào phía trong bệnh viện, Cổ Niên Thành nhìn theo bóng lưng cô, anh bật cười, đây quả thực là một người phụ nữ rất đặc biệt.
Đúng lúc anh định nổ máy quay về thì đột nhiên có một bóng người quen thuộc cũng đi vào trong bệnh viện.
Ảnh mắt Cổ Thăng Trạch chợt sáng lên, đó chẳng phải là em gái anh Cổ Niên Từ sao? Cô tới đây để làm gì vậy? Anh chàn chừ trong giây lát rồi sau đó liền đỗ xe vào một bên, đi vào trong bệnh viện.
Cổ Niên Thành đi theo Cổ Niên Tử, một lát sau liền đi tới khu vực khám phụ khoa.
Cổ Niên Thành vốn định đi lên hỏi em gái rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng bằng nhiên một người đàn ông xuất hiện đi về phía cô khiến bước chân của Cổ Niên Thành chợt dừng lại.
Đó chẳng phải là Lý Vân Khải – giảm đốc của bất động sản Lý Thị ư? Lý Vân Khải nổi tiếng là đào hoa sát gái, anh ta trước đây đã từng qua lại với Diệp Nhiễm một thời gian, sau đó lại lằng nhằng với không biết bao nhiêu người mẫu, diễn viên khác nữa, cũng chính vì chuyện đó mà đã làm loạn lên với Diệp Nhiễm nhiều lần, gây trò cười cho thiên hạ.
Em gái anh sao có thể dính dáng tới loại đàn ông như vậy được?
Trong lúc Cổ Niên Thành vẫn còn đang đứng sững sở ở đó thì Cố Niên Từ và Lý Vẫn Khải đã cùng nhau đi vào trong một căn phòng Cổ Niên Thành kéo một nữ y tá gặng hỏi:
“ Xin hỏi, căn phòng đó là để làm gì vậy?”
Nữ y tả khó hiểu nhìn anh một lượt, nhưng vẫn thân thiện trả lời anh:
"Đó là nơi siêu âm của phụ nữ mang thai!"
Cổ Niên Thành sững sờ, bất động tại chỗ.
Gia giáo của nhà họ Cố rất nghiêm khắc, do năm đó mẹ anh đã bị người đàn ông đó ruồng bỏ nên bà luôn dạy dỗ em gái anh rất cẩn thận, nhưng sao cô lại có thể ở cùng với loại người như Lý Vân Khải đây? Anh tức giận định tiến lên hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ tới chuyện đây là vấn đề tế nhị mà anh lại hỏi thắng như vậy sẽ rất khiến cô cảm thấy xấu hổ, e rằng sau đó sẽ lại suy nghĩ không thông.
Cuối cùng, anh nhìn về phía phòng siêu âm, tức giận cuộn tròn hai bàn tay, quay người rời đi.
Anh vẫn nên làm rõ chuyện này trước sau đó hãng quyết định.
Vì chuyện hôm nay xảy ra trong thang máy của Thịnh Thế, Cổ Niên Thành vừa đi xuống tới tầng ba liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tối nay em phải tới nhà bạn nên gọi điện bảo với anh một tiếng!
Ánh mắt Cổ Niên Thành đưa tới hướng phát ra giọng nói của Tô Bắc, anh có chút bất ngờ, chỉ trong vòng một ngày mà lại có thể gặp nhau tới hai lần, xem ra bọn họ quả thực có duyên với nhau.
Cổ Niên Thành tiến lên chảo Tôi Bắc:
"Xin chào, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tô Bắc khẽ cười, rút điện thoại lại, cô vừa gọi điện bảo với Lộ Nam răng tối nay cô sẽ không về nhà.
Do dạo gần đây có quá nhiều chuyện ập tới nên quả thực cô đã không thể chăm sóc Tô Hàn được nhiều.
Tô Hàn bị ngộ độc thực phẩm, sau khi làm phẫu thuật rửa dạ dày xong cô mới kịp tới bệnh viện, cô cảm thấy bản thân vô cùng day dứt do vậy tối nay, bất luận thế nào cô cũng phải ở lại bên cạnh chăm sóc Tô Hàn.
Cũng may lúc đó Diệp Đình Lạc tới kịp, nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì thì có nhất định sẽ hối hận cả đời.
Cô ngẩng đầu nhìn Cổ Niên Thành, chần chừ một chút rồi nói:
"Đúng vậy, quả thật khá trùng hợp đó, không ngờ anh cũng tới bệnh viện.
Anh tới đây là để kiểm tra sao? Có phải trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Cổ Niên Thành lắc đầu:
"Tôi không phải đến kiểm tra, sức khỏe của tôi đã ổn định rồi! Chỉ là lúc nãy ở cổng bệnh viện tôi đã gặp một người quen, vừa hay vào đây thăm hỏi.
À đúng rồi, người quan trọng của cô, bây giờ sao rồi?"
Tô Bắc nhớ lại lời bác sĩ vừa nói với cô, cũng may Tô Hàn được đưa tới kịp thời nên cũng không có vấn đề gì lớn Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi mới lên
"Đã đưa tới kịp thời nên vẫn ổn!
Trong đầu Cổ Niên Thành vẫn đang bời vì chuyện của Cổ Niên anh thở dài một tiếng:
"Cô gì ơi, tôi mạo muội xin phép nếu như thuận tiện thì tôi có thể tới thăm người mà cô đang chăm sóc có được không? Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh một chút để lấy lại tâm trạng
Tô Bắc sửng sốt nhìn anh, lẽ nào anh không khó chịu với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện sao? Hơn nữa, nếu như anh quen Lộ Nam chần chừ một lát rồi nói: "Anh có phải là nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế không?”
Cổ Niên Thành lắc đầu cười:
"Không, hôm nay tôi tới Thịnh Thế chỉ là do có chút việc mà thôi chứ tôi hoàn toàn không phải là nhân viên của Thịnh Thế
Tô Bắc thở phào, chỉ cần không phải là nhân viên của Thịnh Thế thì chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì, cô cười nói:
“Vậy anh đi theo tôi!”
Cổ Niên Thành đi theo Tô Bắc vào phòng bệnh của Tô Hàn.
Diệp Đình Lạc đang chăm sóc Tô Hàn, thấy có tiếng người đẩy cửa liên ngoảnh đầu lại.
Khi nhìn thấy người đàn ông ở phía sau lưng Tô Bắc, đầu óc cô như trở nên u mê rối loạn.
Trên thế gian này sao lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy? Anh và chi Bắc Bắc rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Tô Bắc thấy tiểu cô nương trước mặt tâm hồn như đang lơ lửng trên máy liên hằng giọng một tiếng:
"Diệp Lạc, em còn có việc ở trường, mau về trước đi, tối nay để chị ở lại chăm sóc tiểu Hàn!”
Diệp Đình Lạc nghe thấy lời Tô Bắc nói mới kịp tỉnh mộng, cô cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng lên.
Cô thấp giọng nói: "Vậy em đi trước đây chị Bắc Bắc
Nói xong, cô lấy cặp sách từ trên ghế sofa rồi quay người chạy ra ngoài.
Tô Bắc bật cười, cô quay người nhìn Cố Niên Thành đang trầm tư đứng ngoài cửa:
"Anh gì ơi, anh mau vào đây ngôi đi!”
Cổ Niên Thành gật đầu rồi đi vào ngồi lên ghế sofa.
Thực ra, khi anh nhìn thấy Tô Hàn nằm trên giường bệnh, anh đã vô cùng kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng Tôi Bắc lo lắng như vậy, đứa bé này có lẽ là con của cô rồi!
Tô Bắc đi tới, cô lấy khăn lau mặt cho Tô Hàn, kéo chăn cho cậu bé xong xuôi rồi mới quay người, kéo ghế ngồi xuống đối diện Cổ Niên Thành.
“Anh gì ơi, nhìn thần sắc cũng như sắc mặt anh có vẻ không tốt.
Nếu như anh gặp phải chuyện gì phiền lòng, anh có thể nói với tôi, nói không chứng tôi lại có thể giúp anh chia sẻ thì sao!"
Trong lòng Tô Bắc thầm nghĩ, cô và Cổ Niên Thành chỉ là người dưng, sau lần gặp mặt này chắc có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội gặp nhau nào khác nữa.
Làm một cái thùng rác giúp đối phương có thể vứt bỏ những chuyện không vui trong lòng cũng là một cách không tồi.
Cổ Niên Thành ngẩng đầu lên rồi từ từ nói:
“Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là đột nhiên phát hiện ra người mình quan tâm lại làm nên một số chuyện khó tin khiến tôi rất lo lắng, nhưng lại không có cách nào để lí giải.
Cái cảm giác ấy thật sự khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi cũng không biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cô ấy dừng lại.
Tô Bắc gật gù, hóa ra là người anh để tâm làm một số chuyện không tốt Cô chậm, từ từ khuyên giải anh:
"Anh gì à, thực ra anh cũng không cần phải để ý như vậy! Mỗi người đều có một cách sống khác nhau, có người mà anh quan tâm đó lại không hề hy vọng anh xen vào cách nghĩ cũng như cách sống của người đó thì
Cổ Niên Thành gượng
ơn cô đã giảng giải cho cũng đừng gọi tôi là anh gì ơi anh nữa, cứ gọi tên tôi là được, tôi là Cổ Niên Tô Bắc sững người lại, Cổ Niên
Thành, Tổng giám đốc của tập đoàn Vân Thành! Chẳng trách sao anh lại có xe xin như vậy! Cô mấp máy môi, ngại ngùng nói:
"Tôi tên là Tô Bắc!”
Thật không thể tin được! Chỉ đi chung một thang máy lại có thể gặp được tài phiệt của Nam Hi, cô quả thực quá may mắn rồi! Tô Bắc nói tiếp:
“Tất nhiên tôi an ủi anh như vậy cũng là do cách nghĩ của riêng tôi, còn cụ thể vấn đề hay cụ thể ra sao thì anh phải dựa theo đó để quyết định
Cổ Niên Thành gật gật đầu:
“Cái này tôi biết, chỉ có điều vẫn có chút khó chịu.
Dầu sao trên thế gian này người mà tôi để tâm tới cũng không nhiều.
"
Tô Bắc nhìn dáng vẻ buôn bã của anh liên an ủi:
"Anh cũng đừng quá buồn nữa, thực ra có nhiều chuyện cứ để nó thuận theo tự nhiên có lẽ sẽ tốt hơn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...