Hứa Trự nở một nụ cười đầy chua xót. Hắn ta nhìn Mạt Sanh từng bước tiến tới, sống lại từ ranh giới kề cận cái chết, chịu biết bao đau khổ. Tất cả những điều đó hắn ta đều chứng kiến hết thảy, sao hắn ta có thể giấu giếm nổi đây? Hắn ta không muốn cho Lệ Nguy Nhi ngủ ngon yên giấc, cũng không thể thỏa mãn tâm nguyện của Mạt Sanh, hắn ta muốn Lệ Nguy Nhi phải đau khổ cả đời.
“Hứa Trự, mẹ nó, cậu lại gạt tôi phải không?” Lệ Nguy Nhi quát lớn: “Điều đó không phải là sự thật, Mạt Sanh không thể bị ung thư dạ dày được! Chỉ là cô ấy không muốn tôi kết hôn với Kỷ Hùng Văn, nên mới cố ý bảo cậu tới kích động tôi phải không? Mau nói cho tôi biết, điều đó không phải là sự thật đi!”
“Cô ấy thật sự bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cô ấy sắp chết rồi!” Hứa Trự đánh vào phòng tuyến trong lòng Lệ Nguy Nhi từng chút một.
Chịu phải kích thích như thế, Lệ Nguy Nhi lại lên cơn đau đầu. Hắn lùi về sau hai bước, ôm lấy đầu mình. Trong cơn kích động, ngay cả thuốc cũng không có tác dụng.
Mạt Sanh bị ung thư dạ dày, tại sao cô không nói cho hắn biết, còn muốn giấu giếm hắn? Hứa Trự nói Mạt Sanh phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối từ trước khi ly hôn, còn hắn thì đang ở đâu?
Lệ Nguy Nhi cẩn thận nhớ lại những chi tiết này. Mạt Sanh từng nói chỉ cần duy trì cuộc hôn nhân của họ thêm mười tháng, sau đó hai người sẽ ly hôn. Chẳng lẽ cô đang nói cho hắn biết là cô chỉ còn có thể sống thêm mười tháng thôi sao?
“Tôi không tin!”
Giọng nói của Lệ Nguy Nhi run rẩy, đột nhiên tai hắn bị ù, cả người quay cuồng ngã nhào xuống đất.
“Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh!” Người phục vụ vội vàng chạy tới đỡ Lệ Nguy Nhi.
Lệ Nguy Nhi ôm đầu đau đớn. Vốn dĩ hắn đang rất vui vẻ làm chú rể, bây giờ lại biến thành dáng vẻ chật vật như thế này. Lệ Nguy Nhi thống khổ rên rỉ, đẩy người đang dìu mình ra. Nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là gương mặt của Mạt Sanh, khuôn mặt cô trước kia không tiều tụy như bây giờ, cười lên lại cực kỳ tươi tắn.Vì sao hắn chưa từng chú ý tới điều này?
Trong đầu bỗng nổ tung xuất hiện một đường nhìn, Lệ Nguy Nhi đột ngột mở mắt, trước mắt hiện lên hiện trường của vụ tai nạn giao thông nhiều năm trước…
“Mạt Sanh?”
Lệ Nguy Nhi kinh hãi trừng to hai mắt, trong tròng mắt xuất hiện tơ máu: “Sao lại thế này? Rốt cuộc tai nạn giao thông xảy ra như thế nào?”
Hứa Trự dựa vào vách tường, tiếp tục nói: “Năm đó, Mạt Sanh đã cứu anh, tại sao anh lại không tin lời cô ấy nói? Nếu không phải được cấp cứu kịp thời, có lẽ cô ấy đã chết từ nhiều năm trước rồi. Vết thương chỗ xương sống của cô ấy là vì bảo vệ anh khi xe bị nổ. Khi cô ấy tỉnh lại, thấy cảnh anh và Kỷ Hùng Văn ở bên nhau, cô ấy đã khổ sở biết bao nhiêu. Tất cả những tổn thương cô ấy phải chịu đều là do anh mang lại!”
Ký ức nhiều năm trước hiện về, cả người Mạt Sanh đều là máu, chảy lênh láng khắp mặt đất. Hắn loạng choạng chạy đến bên cạnh cô, van xin cô tỉnh lại nhưng Mạt Sanh vẫn không có chút phản ứng.
Nước mắt Lệ Nguy Nhi tuôn trào, đồng tử co rụt, hắn cứ giữ tư thế nằm như vậy đến mấy phút. Người chung quanh đều không dám chạm vào hắn, chỉ có thể lớn tiếng gọi tên hắn.
Hắn nhớ ra rồi, Mạt Sanh mới là người liều mạng cứu hắn, mà hắn thì đã làm gì? Hắn đã tự tay đẩy Mạt Sanh ra xa khỏi mình. Năm đó, hắn xin bố của Mạt Sanh gả Mạt Sanh cho mình, chẳng qua chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của bản thân, thế mà hắn lại biến sự thành toàn của bố Mạt Sanh thành sự ràng buộc.
“A…!”
Lệ Nguy Nhi vung nắm đấm xuống nền nhà.
“Thế mà anh lại quên mất em!”
Hốc mắt Lệ Nguy Nhi đỏ bừng, mu bàn tay đổ máu: “Mạt Sanh ở đâu? Cậu mau nói cho tôi biết, tôi phải đi gặp cô ấy ngay bây giờ!”
“Cô ấy ở bệnh viện, nhưng có lẽ anh không thể gặp cô ấy lần cuối rồi!”
“Tôi không quan tâm!” Lệ Nguy Nhi kích động quát to, vội vàng chạy ra ngoài.
Kỷ Hùng Văn mặc áo cưới, trang điểm vô cùng xinh đẹp, vì đã đến giờ nhưng vẫn không thấy Lệ Nguy Nhi đến đón nên cô ta vội vã chạy tới đây. Nhìn thấy Lệ Nguy Nhi kích động chạy ra ngoài, cô ta vội kéo tay hắn lại: “Nguy Nhi, anh định đi đâu?”
Lệ Nguy Nhi dùng ánh mắt thống hận đến cùng cực nhìn chằm chằm Kỷ Hùng Văn. Cô ta bị hắn nhìn như thế thì càng hoảng sợ. Lệ Nguy Nhi chợt hất tay khiến Kỷ Hùng Văn ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Đợi đấy, tôi sẽ tìm cô tính sổ sau!”
Kỷ Hùng Văn hoảng loạn, gào khóc: “Đừng đi mà, Nguy Nhi! Hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi, anh không thể bỏ em lại như vậy!”
Lệ Nguy Nhi không thèm quay đầu mà chạy ra khỏi khách sạn. Hắn nhất định phải tìm được Mạt Sanh. Hắn muốn nói cho Mạt Sanh biết, trong lòng hắn vẫn luôn có cô. Cho dù tình yêu này đã đến quá trễ, hắn cũng không muốn mình phải hối tiếc. Nếu như ông trời thương xót Mạt Sanh, muốn trừng phạt hắn, thì hãy đổ hết tất cả báo ứng lên người hắn. Hắn có thể chết thay cho Mạt Sanh, có thể lãnh tất cả đau đớn cho cô, chỉ mong cô có thể kiên cường sống dậy!
“Mạt Sanh, em hãy chờ anh, đời này anh không muốn phải rời xa em thêm một lần nào nữa.” Lệ Nguy Nhi hối hận không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...