Giản Tinh chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép: “Mạt Sanh, đầu óc cậu bị gì không thế? Hắn ta tìm cậu để ly hôn mà cậu lại hăng hái đến vậy hả? Cậu còn chưa truyền nước xong, nhỡ đâu trên đường đi lại xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Mạt Sanh chỉ cười. Nếu cô là kẻ ngốc thì hãy để cô ngốc thêm một lần nữa, dù gì cũng chẳng thể bằng lần này: “Không sao, cậu để mình đi đi. Mình không muốn anh ấy nghĩ mình là người không tuân thủ lời hứa. Cầu xin cậu đấy.”
Ánh mắt cầu xin của cô khiến cho Giản Tinh mềm lòng. Chuyện giữa bọn họ nào do cô quản được. Giản Tinh thầm mắng mỏ: “Cậu thấy đó. Dù cậu có nghĩ cho anh ta như thế thì anh ta cũng không cảm nhận được nửa phần.”
Mạt Sanh vẫn đến trễ mất nửa giờ. Lệ Nguy Nhi đứng ở cửa đợi đến mức mất hết kiên nhẫn. Hắn còn tưởng Mạt Sanh đang chơi hắn nên trong lòng cực kỳ bất mãn. Khi Mạt Sanh vừa tới nơi, hắn liền cau mày, nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô tới trễ rồi. Tôi cứ tưởng hôm nay cô lại định tìm cớ không đến cơ đấy!”
“Chúng ta vào trong thôi.”
Ngoài mặt, Mạt Sanh không biểu hiện gì quá nhiều, nhưng không khí trong Cục dân chính khiến cô cảm thấy căng thẳng. Cứ như thể có một con dao đang găm vào trái tim của cô vậy. Cô không biết là tim đang đau hay dạ dày đang đau nữa.
Hai người ngồi trên ghế không nói với nhau bất kỳ lời nào. Người làm thủ tục ly hôn nói rằng muốn bọn họ suy nghĩ cho kỹ trước khi làm giấy chứng nhận ly hôn. Lệ Nguy Nhi trả lời thẳng thắn: “Không cần đâu, đã sớm suy nghĩ kỹ rồi.”
Mạt Sanh thấy tuyệt vọng. Lúc cần hai người ký tên thì Mạt Sanh tỏ ra hơi ngập ngừng và do dự. Cô đảo mắt nhìn thấy Lệ Nguy Nhi đang ký một cách vô cùng thoải mái nhanh gọn.
Cầm chặt cây bút trong tay, từng giọt nước mắt của Mạt Sanh rơi xuống trang giấy. Lẽ nào không thể chờ đợi thêm sao? Tại sao phải ly hôn? Mạt Sanh không ngừng chất vấn. Cô khó khan ký tên mình một cách xiên xẹo. Khi người làm thủ tục li hôn cầm bản khai của cô thì cô lại không đành lòng.
Cuối cùng thì con dấu cũng được đóng trên cuốn sổ màu xanh. Sợi dây tơ hồng gắn kết hai người họ rốt cuộc cũng đã gỡ bỏ. Trái tim Mạt Sanh cũng theo đó đóng xuống con dấu ấy, ghim chặt vào lòng cô.
Cầm lấy cuốn sổ chứng nhận ly hôn, Mạt Sanh không biết nói gì. Cô chỉ biết lau đi nước mắt.
Nguy Nhi, anh có biết không? Em không nỡ ly hôn với anh, cũng giống như việc em đã kiên trì theo anh mười ba năm mà chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ vậy.
Lệ Nguy Nhi phất ống tay áo, rời đi không chút lưu luyến. Hắn căn bản chẳng thèm nhìn mặt Mạt Sanh, cũng không hề chú ý tới sắc mặt khác thường của cô. Còn Mạt Sanh nhìn theo bóng lưng của Lệ Nguy Nhi mà nước mắt nhạt nhòa. Lần gặp gỡ này có thể sẽ là lần gặp gỡ cuối cùng, Lệ Nguy Nhi để lại cho cô cũng chỉ là một bóng lưng mà thôi.
Mạt Sanh vẻ mặt nhợt nhạt bước từng bước rời khỏi Cục dân chính. Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng Mạt Sanh lại cảm thấy rất lạnh. Không biết là do cơ thể đang xảy ra phản ứng quá mãnh liệt hay là do cô thực sự không nỡ ly hôn mà cảm thấy mình sắp không ổn nữa rồi.
Cô kéo lê thân thể mệt mỏi của mình, ngước mắt lên lại nhìn thấy xe của Lệ Nguy Nhi. Người ngồi bên trong xe là Kỷ Hùng Văn. Hai người bọn họ ở bên nhau đúng là trai tài gái sắc. Mạt Sanh cắn chặt môi, chăm chú nhìn theo bọn họ. Một ngụm máu từ dạ dày trào lên. Mạt Sanh bụm lấy miệng, máu chảy tràn giữa những ngón tay của cô.
Đúng lúc đó, Lệ Nguy Nhi nhìn về hướng cô. Mạt Sanh dùng khăn giấy che miệng lại, cô quay đầu đi, rời khỏi Cục dân chính trong ánh mắt đang nhìn theo chăm chú của Lệ Nguy Nhi.
Bốn tháng sau.
“Mạt Sanh, Lệ Nguy Nhi và Kỷ Hùng Văn sắp kết hôn, cậu có biết không?”
Lần gặp trước với Lệ Nguy Nhi đã là chuyện của bốn tháng trước. Bốn tháng, nói dài chẳng phải là dài, mà ngắn thì cũng không hẳn là ngắn, nhưng lại là khoảng thời gian Mạt Sanh phải trải qua trong sự giày vò.
Cô chết lặng người, chôn giấu tình yêu của mình vào nơi sâu nhất, không dám lấy ra khoe khoang cũng không hề gặm nhấm vết thương.
Giản Tinh mới vừa sinh xong. Đó là một bé gái đáng yêu, trông rất giống Giản Tinh.Khi cô bé cười, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non. Mạt Sanh chơi đùa với con của Giản Tinh, cố ý quên đi Lệ Nguy Nhi.
Bọn họ kết hôn thì đã sao. Cô chỉ là một vị khách qua đường trong lòng Lệ Nguy Nhi mà thôi.
“Đứa bé này đáng yêu quá. Hi vọng mình cũng có thể sinh ra được một bảo bối đáng yêu như thế này.”
Mạt Sanh vuốt ve cái bụng sáu tháng của mình. Bỏ đi những ngây ngô trước kia, giờ cô đã mang theo hào quang của người làm mẹ.
Giản Tinh rất lo lắng. Cô ấy cảm thấy đau tới tan nát cõi lòng khi đối diện với Mạt Sanh, và cả đứa bé trong bụng của cô: “Cậu có nghe thấy những lời mình nói không? Lệ Nguy Nhi và Kỷ Hùng Văn sắp kết hôn rồi!”
Hàng mi Mạt Sanh rung lên, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lại thật chặt: “Bọn họ muốn kết hôn thì kết hôn, không liên quan gì tới mình hết.”
“Lẽ nào cậu thật sự cam tâm? Cậu vì Lệ Nguy Nhi mà bất chấp tính mạng để sinh ra đứa bé, vậy mà lại cam tâm để cho bọn họ kết hôn?” Vừa nói, đôi mắt của Giản Tinh lại vừa đỏ lên. Cô ấy thật sự rất muốn đứng trước mặt Lệ Nguy Nhi mà nói rằng, Mạt Sanh mới chính là người phụ nữ đã làm nhiều điều vì hắn nhất. Cả đời này, người mà hắn có lỗi nhiều nhất chính là Mạt Sanh.Nhưng Mạt Sanh lại không muốn như vậy, thế nên một người bạn như Giản Tinh chỉ còn biết lo lắng suông mà thôi.
“Giản Tinh. Đừng nhắc tới Lệ Nguy Nhi trước mặt mình nữa được không?”
Giây phút Mạt Sanh ngẩng đầu lên, khóe mắt cô cũng đỏ ngầu. Cô không chịu nổi sự tra tấn này. Nó chằng khác nào việc lấy đi một khúc xương sườn dâng lên cho người khác. Nhưng thứ tình cảm miễn cưỡng thì có thể làm được gì cơ chứ? Dù có nói cho Lệ Nguy Nhi biết thì hắn cũng chỉ nhận định là cô đang bịa chuyện. Chi bằng tự mình chịu đựng.
“Trước đây mình đã nói rồi. Lệ Nguy Nhi không tin tưởng mình. Anh ấy cảm thấy mình đang lừa anh ấy. Cho dù các cậu có nói rằng, trước đây mình đã vì anh ấy mà đã chết đi một lần thì anh ấy cũng chỉ tin người đó là Kỷ Hùng Văn. Mình không muốn phải chịu đau khổ nữa. Mình thật sự không chịu đựng nổi sự tra tấn này.”
Mạt Sanh lại ôm chặt miệng, nghẹn ngào. Đã đau khổ như vậy thì cô không nên đụng vào vết thương cũ nữa.
Giản Tinh im lặng: “Mình không nói nữa. Cậu đừng khóc. Nhưng nếu cậu có chuyện gì thì cuộc đời này mình cũng sẽ không tha thứ cho Lệ Nguy Nhi đâu.”
“Cảm ơn cậu.”
Mạt Sanh lau nước mắt. Trong lòng Mạt Sanh có đứa bé là đủ rồi, cô cũng chẳng hi vọng điều gì khác cả. Không tranh không giành, chỉ phù hộ cho đứa bé bình an vô sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...